Đắp nhẹ chăn bông.
Hai người thẳng thắn cởi mở với nhau dưới lớp chăn.
An Chỉ Nguyệt không dám mở mắt, hai má ửng đỏ, cả người nóng bừng, bất cứ nụ hôn nào của anh rơi xuống, cô đều có thể phát ra cảm giác ngứa ran, tế bào toàn thân sôi trào.
Bộ Dực Thành thở hổn hển thì thầm vào tai cô, giọng anh khàn đặc và có từ tính: “Chỉ Nguyệt, đừng căng thẳng.”
Thực ra, khi nói ra điều này, anh còn căng thẳng hơn cả người phụ nữ dưới thân.
“Ừm.” An Chỉ Nguyệt cắn môi dưới, nhắm mắt lại, lo lắng gật đầu.
Trong một giây tiếp theo, cơ thể cô khẽ run lên.
“Á!”
Cơn đau đớn vì xé rách lập tức ập đến trong tích tắc.
Chỉ trong nháy mắt, anh chậm lại, thân thể cường tráng chậm rãi nhẹ nhàng...
“Chỉ Nguyệt …” Bộ Dực Thành thì thầm tên cô bên tai.
Khi cô giảm bớt cảm giác đau đớn, anh lại tiếp tục ham muốn cuồng nhiệt.
An Chỉ Nguyệt chịu đựng nỗi đau cảm nhận sự rung động kỳ lạ đang làm cho nhiệt huyết sôi trào.
Sáng sớm.
Ánh mặt trời dịu nhẹ, không có tiếng ồn ào, gió ấm chậm rãi thổi qua mầm cỏ mảnh mai ngoài ban công.
Ngay cả khi rèm cửa được đóng lại vẫn có thể cảm nhận được độ sáng rực rỡ trong phòng.
An Chỉ Nguyệt thức dậy sau giấc ngủ dài.
Cơ thể cảm thấy nóng như thiêu đốt.
Cô ngước lên và nhìn thấy người đàn ông đang ngủ bên cạnh mình.
Ngũ quan tinh xảo, rung động lòng người.
Lông mày rậm, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng và khuôn mặt thanh tú khiến người ta muốn chạm vào.
Điều khiến cô cảm thấy xấu hổ lúc này là hai người nằm trên giường mặt đối mặt, thân thể kề sát nhau.
Bất chợt cô nghĩ về chuyện xảy ra đêm qua, khuôn mặt nóng bừng và ửng hồng vì xấu hổ.
Lúc này, bàn tay của Bộ Dực Thành vẫn đang đặt trên vòng eo trần trụi của cô, ôm chặt lấy cô, như thể cô sẽ bay đi trong khoảnh khắc tiếp theo.
Toàn thân cô đau nhức.
Đó là lần đầu tiên của cô và của anh nên kỹ năng còn kém khiến cô lăn lộn suốt cả đêm.
Vừa giận vừa thẹn.
Cô thậm chí không dám nhúc nhích nhưng vô tình đánh thức anh.
Dường như vẫn chưa đủ, sức khỏe của anh quá mạnh, cô không thề chống đỡ được.
Đột nhiên, Bộ Dực Thành khẽ nhúc nhích, khiến An Chỉ Nguyệt sợ hãi dữ dội.
Bộ Dực Thành trở mình, ôm cô vào trong lòng, thân thể An Chỉ Nguyệt mềm mại như không xương, hai tay khẩn trương đẩy trước ngực anh.
Hai mắt căng thẳng mở to nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cô còn không dám thở mạnh, vì sợ anh mở to mắt, cô không biết phải đối mặt như thế nào.
Thật xấu hổ.
Tuy nhiên, ngay khi cô đang chăm chú nhìn, Bộ Dực Thành đột nhiên mở mắt ra, An Chỉ Nguyệt nhắm mắt ngay lập tức, dùng hết sức nhắm mắt lại.
Vì quá lo lắng, lông mày của cô ấy run lên.
Bộ Dực Thành mơ màng nhìn cô, vừa đáng yêu vừa thẹn thùng, khuôn mặt đỏ bừng, cơ thể trở nên cứng ngắc khi bị anh ôm, cô khẽ run trong vòng tay anh.