Trái tim cô đau như xé, cảm giác rỉ máu hành hạ cô một cách dã man, cô hận mình đến chết đi sống lại, cô đã làm những điều độc ác gì với người đàn ông đó?
Tại sao mọi việc lại trở nên như thế này?
Cô đã làm những gì đối với Bộ Dực Thành?
Càng nghĩ lại càng đau khổ, càng nghĩ càng không dám đối mặt.
Lương Ý đang ăn cơm ở ngoài cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu khóc của An Chỉ Nguyệt từ trong phòng, khóc như bị dao cứa vào, không kìm được mà gào khóc.
Lương Ý đột nhiên đặt bát đĩa xuống, hấp tấp đến trước cửa, liều mạng gõ cửa: “Chỉ Nguyệt, cậu sao vậy, cậu mở cửa, nhanh mở cửa, cậu có chuyện gì vậy?”
“A…a …” An Chỉ Nguyệt vò đầu bứt tóc kêu lên: “Để cho mình yên, để cho mình yên…”
Một người phụ nữ như cô chết không phải là điều đáng tiếc.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lấy oán trả ơn, càng không nghĩ tới cô ghê tởm chính mình như vậy.
Bộ Dực Thành khi đó đã tuyệt vọng đến mức nào nên mới di cư?
Kí ức như một bức màn được mở ra, hết mảnh này đến mảnh khác lại tái hiện trước mắt.
Đêm nay, An Chỉ Nguyệt cả đêm không ngủ được.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều, và có rất nhiều điều cô không thể hiểu.
Nhưng cô đã nhận ra một điều.
Đó là Bộ Hướng Đình đã lừa dối cô, và người đàn ông đã cứu cô nhiều lần gặp nạn chính là Bộ Dực Thành.
Sáng sớm hôm sau.
Khi mặt trời mọc, An Chỉ Nguyệt thức dậy để tắm rửa và tìm một bộ váy mà cô cho là thoải mái và tươm tất.
Cô mặc váy, trang điểm nhẹ rồi nhìn mình trong gương.
Cảm thấy hài lòng, cô xách ba lô đi ra ngoài với đầy đủ giấy tờ tài liệu.
Cô lên taxi và đi thẳng đến cửa nhà Bộ Dực Thành.
Thanh toán xong xuống xe, An Chỉ Nguyệt can đảm bước đến trước cổng sắt, bấm chuông cửa mà không cần suy nghĩ.
Lạc Thập Thất ra mở cửa.
Khi Lạc Thập Thất nhìn thấy An Chỉ Nguyệt, anh ấy cũng vô cùng kinh ngạc, vội vàng mở cửa hỏi: “Cô An, cô không có mật khẩu ở đây sao? Tại sao cô lại bấm chuông cửa?”
An Chỉ Nguyệt cười nhẹ và nói: “Tôi đã bị sa thải và tôi không thể vào nhà người khác mà không được phép.”
Rõ ràng là Lạc Thập Thất vẫn chưa biết về điều đó, và anh ấy có vẻ rất ngạc nhiên.
“Lần này cô quên gì định quay lại lấy sao?”
“Tôi tới đây để tìm anh Dực Thành.”
“Ồ, anh ấy ở trong, mời vào.”
An Chỉ Nguyệt lịch sự gật đầu, sau đó đi về phía biệt thự.
Sau khi Lạc Thập Thất đóng cửa, cũng không theo vào, thay vào đó, đi bộ đến ga ra để kiểm tra hoạt động của chiếc xe.
Sau khi An Chỉ Nguyệt bước vào đại sảnh, cô không nhìn thấy Bộ Dực Thành.
Cô đi thẳng lên lầu.
Khi cô đến cửa phòng của anh, tim cô đập thình thịch, lòng bàn tay đổ mồ hôi, tâm trạng vô cùng hồi hộp, đêm qua cô đã suy nghĩ rất lâu và rất nhiều, sau khi đưa ra quyết định này, nhịp tim của cô đã không được bình thường.
Nhìn về phía cửa, Cô lấy hết can đảm nhưng vẫn không dám giơ tay gõ cửa.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó lại hít một hơi thật sâu.
Đột nhiên, cánh cửa được mở ra và cô vô cùng kinh ngạc.