“Không được tìm An Chỉ Nguyệt gây phiền toái.” Bộ Dực Thành nhấn mạnh từng chữ.
Bộ Lệ tức giận đứng lên, buột miệng: “Điều kiện khốn kiếp gì vậy, cô ta chính là người giết chết em họ của cậu, cậu điên rồi sao?”
Những người có mặt đột nhiên bàn tán sổi nổi, xì xào.
Sắc mặt ông cụ Bộ càng lúc càng khó coi, hai tay nắm chặt hai bên tay cầm ghế, trầm ngâm không nói nên lời.
Bộ Hướng Đình nheo mắt thâm sâu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Bộ Dực Thành với ánh mắt khó lường, hai tay chậm rãi hình thành nắm đấm.
Bộ Hướng Hoa cong khóe miệng, nhướng mày nhìn Bộ Dực Thành, cười mỉa mai, tựa cả người vào lưng ghế như bị tê liệt: “Em họ, anh coi trọng em là một nhân vật lớn, làm việc quả nhiên không giống bình thường.”
Bộ Dực Thành làm ngơ trước những lời nói của Bộ Hướng Hoa và hoàn toàn không thèm để ý.
Ông cụ Bộ dừng lại chút: “Nếu ông không đồng ý thì sao?”
Bộ Dực Thành thờ ơ nói: “Nếu ông phá sản, con vẫn sẽ chu cấp cho cuộc sống của ông khi về già.”
Nói xong, anh trực tiếp bước ra cửa không quay đầu nhìn lại.
Lời nói của anh khơi dậy sự chán ghét và tức giận của mọi người, Bộ Hướng Hoa cười lớn: “Haha, nuôi dưỡng ông nội lúc về gia? Haha, cậu thật sự cho rằng tập đoàn Mộc Vân dễ phá sản như vậy sao? Em họ nghĩ như vậy thật nực cười. Tôi thực sự nghi ngờ không biết có phải sự nghiệp của cậu ta bây giờ là tùy tiện mà nhặt được hay không, hahaha. “
Ông cụ Bộ mặt mũi đen như mực, Bộ Hướng Hào huých cùi chỏ Bộ Hướng Hoa, nhỏ giọng thì thầm: “Đừng coi thường Bộ Dực Thành, ông nội còn phải nhìn sắc mặt của nó, vì vậy em câm miệng đi. “
Bộ Hướng Hoa kiêu ngạo hừ lạnh, sờ sờ cằm, nheo lại đôi mắt sắc bén: “Bộ Hướng Hoa em đây chưa từng sợ ai, chỉ là kẻ mắc bệnh thần kinh tự kỷ có gì đâu mà sợ hãi?”
Mọi người xì xào bàn tán, Bộ Lệ bĩu môi, bất mãn nói: “Ba, cho dù ba có đồng ý hay không với điều kiện của Dực Thành, con, chồng con nếu ở đây, chúng con tuyệt đối không đồng ý, có thù nhất định phải báo.”
Trong văn phòng ồn ào, Bộ Hướng Đình lặng lẽ bước ra khỏi phòng họp mà không bị mọi người chú ý, sải bước đuổi kịp Bộ Dực Thành.
Tầng 1 của toà nhà tập đoàn Mộc Vân.
Bên ngoài của tòa nhà sang trọng và được chiếu sáng rực rỡ.
Ngay khi Bộ Dực Thành bước ra khỏi cổng, giọng nói của Bộ Hướng Đình truyền đến từ phía sau anh: “Dực Thành, đợi đã.”
Bộ Dực Thành dừng lại.
Anh đút bàn tay đang cầm chìa khóa xe vào túi quần trong bộ vest, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước.
Bộ Hướng Đình chạy tới trước mặt Bộ Dực Thành ngăn cản đường đi của anh, anh thở một hơi, đỡ cặp kính kim cương của mình, nở nụ cười dịu dàng và giọng nói nhẹ nhàng: “Dực Thành, thân thể của cậu không sao chứ?”
Bộ Dực Thành cau mày nhìn về phía anh ta, nghi ngờ trong lời nói có ẩn ý.
Đối mặt với Bộ Dực Thành – người đang không nói lời nào, Bộ Hướng Đình mỉm cười nói thêm: “Đêm qua, Chỉ Nguyệt gọi cho tôi nói rằng cậu xảy ra sự cố. Hôm nay tôi vốn dĩ muốn đến thăm cậu, nhưng không ngờ ông nội lại mời cậu tới đây tham gia cuộc họp. Bây giờ nhìn thấy cậu không sao, tôi cảm thấy yên tâm hơn rồi. “
Bộ Dực Thành bình tĩnh nhẹ nhàng: “Ừm” một tiếng, coi như đáp lại lời nói của anh ta.
Bộ Hướng Đình nheo mắt và nói bằng một giọng nhẹ nhàng: “Tôi thực sự cảm ơn cậu đã vì Chỉ Nguyệt mà áp chế ông nội, Chỉ Nguyệt của tôi tâm địa hiền lành, em ấy là vì cảm giác áy náy nên mới ở lại.”
“Anh rốt cuộc muốn gì?” Bộ Dực Thành lạnh lùng nói.
Bộ Hướng Đình ê ẩm cổ họng, đút hai tay vào túi, cười nhẹ: “Chỉ Nguyệt nhờ tôi tìm người thay thế công việc của cô ấy, hôm qua vốn dĩ đã đồng ý rời đi cùng tôi. Thật tình cờ, cậu lại bị thương. Nếu tôi không thể tìm thấy người mới, cô ấy sẽ không rời đi.”
Bộ Dực Thành hít sâu một hơi, lồng ngực ngột ngạt khó chịu, lạnh lùng nói: “Tôi không cần người thay thế, cứ mang cô ấy đi đi.”
“Cô ấy rất ngoan cố, cậu đối tốt với cô ấy, tôi có nói cái gì cũng không chịu nghe. Tôi làm phiền cậu ra mặt đuổi cô ấy đi. Cậu chỉ cần nói một câu là sai thải cô ấy.” Bộ Hướng Đình thuyết phục.
Bộ Dực Thành sắc mặt lạnh lùng, không có đáp lại lời nói của anh ta, lướt qua nhau, lấy chìa khóa xe mở khoá.