Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 630




Ngày hôm đó, một đám trẻ bắt nạt anh như thường lệ, An Chỉ Nguyệt đột nhiên cầm chổi xông tới, chắn trước mặt anh như một người lính dũng cẩm, vừa đuổi vừa đánh đám trẻ kia, hét vào mặt chúng: “ Không cho phép các người bắt nạt anh Thành.”

Đám trẻ không bị đánh đuổi, ngược lại còn giật lấy chổi của An Chỉ Nguyệt, hai đứa trẻ còn đè An Chỉ Nguyệt xuống đất đánh cho khóc lớn oa oa chảy nước mắt.

Lúc đó, anh như một con rối, bất động, rõ ràng biết cô bé trước mặt vì bảo vệ anh mà bị ức hiếp, nhưng anh không hề nghĩ đến việc phản kháng, hay đi tới giúp đỡ.

Bốn đứa trẻ vậy quanh cô bé An Chỉ Nguyệt 4 tuổi, cô bé bị đánh cho thương tích khắp người, vừa gào khóc nhưng vẫn như cũ chống cự. Đột nhiên cô bé túm được tay của một đứa trẻ, hung hăng cắn một phát.

Trong tích tắc, tiếng kêu đau đớn giống như heo bị giết rạch ngang bầu trời, khiến những đứa trẻ khác hoảng sợ.

Cô bé cắn vào tay đứa trẻ kia và nhất định không chịu buông ra, mặc cho những đứa trẻ khác có lôi kéo như thế nào, cô cũng không nhượng bộ.

Tay của đứa trẻ kia và trên miệng của An Chỉ Nguyệt đầy máu tươi, đứa trẻ kia khóc lóc kêu cứu, còn những đứa trẻ khác tái mặt vì sợ hãi và không biết phải làm sao.

Người lớn chạy tới khuyên ngăn cũng vô ích, cho đến khi xe cấp cứu đến và bác sĩ phải dọa sẽ cho cô uống thuốc an thần, lúc này cô mới chịu buông đứa trẻ kia ra.

Thịt trên cánh tay đứa trẻ kia bị cắn nát, cảnh tượng vô cùng kinh hoàng, cô bé lau máu trên miệng và ấm ức bật khóc oa oa: “Bọn họ là kẻ xấu, bọn họ ức hiếp anh Thành, con muốn cắt chết bọn họ.”

Ba mẹ của đứa trẻ bị cắn đã tát An Chỉ Nguyệt hai cái ngay tại chỗ, An Chỉ Nguyệt ôm mặt nhìn ấm ức nhìn về phía anh. Anh ngồi xổm trong góc nhìn cô bằng ánh mắt đờ đẫn. Đôi mắt đẫm lệ nhưng cứng cỏi của An Chỉ Nguyệt lúc đó luôn khắc sâu trong tim anh.

Vốn dĩ trong một thế giới của anh chỉ duy nhất có một mình anh, đột nhiên lại có thêm một cô bé vô cùng hung dữ.

Kể từ đó, những đứa trẻ kia không bao giờ bắt nạt anh ta nữa, thậm chí không ai dám đến gần anh, cha mẹ và trẻ em xung quanh đó mấy dặm đều cảm thấy sợ An Chỉ Nguyệt, cái tên của cô còn khiến một số đứa trẻ nghe thấy đã sợ vỡ mật.

Kể từ đó, thế giới của anh không còn cô đơn nữa, bởi vì xuất hiện một cô gái có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, thu hút sự chú ý của anh, và thậm chí là động lực cho anh … đó chính là An Chỉ Nguyệt.”

Anh thích đến những nơi có cô, cô chơi trò chơi, thì anh thì lặng lẽ đứng một góc và nhìn cô.

Bởi vì có cô ở trong biệt thự của nhà họ Bộ, cho nên anh bắt đầu phối hợp với người nhà bác sĩ trị liệu, hầu như thời gian trị liệu đều ở nhà và đến ít khi đến bệnh viện.

Vì muốn được học cùng trường với An Chỉ Nguyệt, lần đầu tiên anh mở miệng đưa ra yêu cầu đối với người nhà, không học trường đặc biệt hay gia sư tại nhà, mà muốn được vào trường học như một người bình thường.

Mặc dù anh rất cố gắng, nhưng bởi vì tính cách cho nên anh cũng không trở thành bạn tốt với An Chỉ Nguyệt, và thậm chí khi họ lớn hơn, ngoài việc quen biết nhau, giữa hai người bọn họ không có tình cảm gì, thậm chí còn không được coi là bạn bè.

Anh không biết làm thế nào để chủ động tiếp cận An Chỉ Nguyệt, khi đến tuổi mới lớn liền cảm thấy mình rất đáng khinh, rất xấu xa, thậm chí cảm giác tội lỗi. Bởi vì anh thường dõi theo An Chỉ Nguyệt, trộm ngắm nhìn cô, thu thập những thứ cô đã từng dùng, những chiếc cốc uống nước dùng một lần mà cô đã uống, những chiếc bút cô đã vứt đi, và thậm chí là một cuốn sách đầy nét chữ của cô.

Trong mắt người khác, anh ta chỉ là một kẻ bệnh thần kinh. Mặc dù anh đối với An Chỉ Nguyệt là si mê đến nỗi phát điên, nhưng anh chưa bao giờ có ý nghĩ làm tổn thương cô.

Nhưng anh thật sự không ngờ rằng 10 năm trước, anh đã dùng cả sinh mệnh của mình chỉ để đổi lấy từ cô một nhát dao chí mạng từ cô. Anh đã hai lần từ điện Diêm Vương trở về (1 lần là dùng mạng đổi lấy cô trở về, 1 lần là bị cô đâm một nhát dao), và sau khi anh hoàn toàn từ bỏ, anh đã rời khỏi Đông Thành, đến Tịch Quốc, gặp gỡ những người bạn mới và bắt đầu một cuộc sống mới. Với trí thông minh và lòng dũng cảm của mình, anh đã được bầu làm tổng thống.

Thời gian không khiến anh buông bỏ được An Chỉ Nguyệt trong lòng, thắng không nổi tâm ma, sau khi biết cô ngồi tù liền không màng tất cả cứu cô ra ngoài.

Không hy vọng có ngày cô báo đáp, không mong có ngày cô cảm động mà chỉ cầu xin cô đừng khiến anh đau đớn như vậy một lần nữa.

An Chỉ Nguyệt chạy một đoạn dài, nhanh chóng trở lại cửa biệt thự, từ rất xa cô nhìn thấy bóng lưng của Bộ Dực Thành.

Trong cơn mưa nặng hạt, cô gần như không mở nổi mắt.

“Anh Dực Thành …”

Cách nhau không xa, cô vừa chạy vừa gọi to, bước chân vội vàng chạy tới.

Bộ Dược Thành dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

An Chỉ Nguyệt nhận ra bước chân của anh có gì đó không đúng, tốc độ rõ ràng là rất chậm.

“Anh Dực Thành, anh bị sao vậy?” An Chỉ Nguyệt chạy vội đuổi theo anh, khi bước tới bên cạnh anh, lo lắng ngẩng đầu nhìn anh.