Nghe nói các cặp đôi thích đi dạo dưới mưa vì nó rất lãng mạn. Anh cũng muốn cùng An Chỉ Nguyệt trải qua loại cảm giác lãng mạn này, tuy rằng hiện tại không phải là một đôi, nhưng cũng khá lãng mạn.
An Chỉ Nguyệt không thể không đáp ứng yêu cầu của Dực Thành, đổi lại là người khác đưa ra yêu cầu như vậy, cô sẽ chỉ nói một câu: “Có bệnh sao.” (ý là khùng hay sao) Đi trong mưa? Cả hai sẽ giống như gà rớt vào nối canh, vừa lạnh vừa chật vật, người qua đường chắc hẳn phải nghĩ rằng họ là kẻ ngốc.
Cô không thể từ chối Bộ Dực Thành, chỉ có thể cười ngượng ngùng và lễ phép đáp: “Được, tôi sẽ cùng anh đi dưới mưa.”
Bộ Dực Thành nhìn mái tóc và áo sơ mi của cô ướt đẫm trong cơn mưa nhẹ, thấp thoáng cảm giác như ẩn như hiện, nhất thời anh không thể rời mắt mà cứ nhìn chăm chú An Chỉ Nguyệt lúng túng khoanh tay trước ngực, ôm lấy vai xoa nhẹ rồi đi về phía trước: “Chúng ta mau đi thôi.”
Bộ Dực Thành thở ra một hơi nóng, đưa tay lên lau mai tóc ngắn rồi theo An Chỉ Nguyệt.
Anh vừa mới bước chân lên, trước mặt lại xuất hiện người làm anh dừng lại, thân thể bất động, yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Chỉ Nguyệt.” Bộ Hướng Đình cầm ô đen xuống xe, nhanh chóng đi đến bên cạnh An Chỉ Nguyệt che mưa cho cô, lo lắng nói: “Cuối cùng cũng tìm được em.
Mau lên xe. Anh sẽ đưa em đi.”
An Chỉ Nguyệt do dự, ngẩng đầu nhìn Bộ Hướng Đình, trong chốc lát, cô lại nhìn Dực Thành phía sau, rối bời một hồi rồi nói với Bộ Hướng Đình, “Anh Hướng Đình, anh không cần lo lắng cho em, em ở nhà của Bộ Dực Thành rất an toàn.”
Bộ Hướng Đình hạ giọng thì thầm: “Chính vì là Bộ Dực Thành mà anh càng lo lắng hơn. Thật không thể nào đoán trước được.”
An Chỉ Nguyệt nhìn anh đầy mong đợi và lẩm bẩm, “Anh Hướng Đình. Anh có tin em không?”
“Tin.”
“Anh sẽ giúp em tìm ra kẻ giết người chứ?”
“ Ừ.”
“Em không muốn ngồi tù nữa, vậy anh có thể thuyết phục gia đình cho em một thời gian, em sẽ chứng minh mình vô tội.”
Bộ Hướng Đình nắm lấy tay An Chỉ Nguyệt cúi đầu áp vào mặt cô, lẩm bẩm: “Anh sẽ phái người đến điều tra và cảnh sát cũng sẽ điều tra lại vụ án này. Sớm muộn thôi em sẽ được trả lại trong sạch.
Nhưng em phải đi với anh ngay bây giờ.
Đừng ở lại Đông thành. Hãy ra nước ngoài để tránh đầu sóng ngọn gió. Nếu luật trả lại sự trong sạch cho em thì em sẽ quay lại. Nếu không chứng minh được mình vô tội, vậy thì em sẽ định cư ở nước ngoài và không về nước nữa. Một mũi tên trúng hai đích.”
An Chỉ Nguyệt do dự. Cô biết rằng xã hội này không hoàn toàn là công chính nghiêm minh, án oan có rất nhiều, cô không thể đảm bảo rằng có thể chắc chắn tìm thấy bằng chứng để rửa tội.
Mưa ngày càng nặng hạt.
Gió thổi mạnh mát rượi.
Bộ Dực Thành đứng bất động dưới mưa, đôi mắt mờ mịt vì mưa gắt gao nhìn đôi nam nữ trước mặt.
Anh đút chặt tay trong túi quần, ánh mắt lộ ra ngọn lửa không thể nào dập tắt được, nhìn hành vi thân mật của Bộ Hướng Đình đối với An Chỉ Nguyệt, trái tim anh như bị xé nát.
Phụ nữ hay thay đổi.
Cô ấy đã quên những gì hứa với anh một giây trước?
Cô ấy có quan tâm đến những gì bản thân đã nói một giây trước không?
Tin anh?
Về nhà cùng anh?
Vào lúc này, anh mới trở nên nhợt nhạt và yếu ớt làm sao.
Chỉ cần Bộ Hướng Đình xuất hiện, An Chỉ Nguyệt sẽ không để anh ở anh trong tầm mắt.
Cho dù đó là khi còn nhỏ hay hiện tại.
Anh vẫn luôn đứng ở nơi dễ thấy nhất, nhìn cô bằng ánh mắt chân thành nhất, để ý đến cô, bảo vệ cô.
Nhưng An Chỉ Nguyệt trong mắt chỉ có Bộ Hướng Đình, chưa từng để anh trong mắt dù chỉ một chút.
Anh không nghe thấy Bộ Hướng Đình nói gì với An Chỉ Nguyệt, nhưng nhìn thấy Bộ Hướng Đình nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, thân mật với cô như một đứa trẻ an ủi, lòng anh đau như kim châm.
An Chỉ Nguyệt là người phụ nữ duy nhất có thể chạm vào trái tim anh, dù anh trở thành yêu quái hay thành Phật đều bị cô điều khiển từng hành động, nụ cười.
Anh đã nghĩ rằng nếu tránh mặt cô trong mười năm, anh có thể buông tay.