Sau khi Hạo Nhi lấy điện thoại di động trong túi ra, cô vội vàng mở ra.
Phát hiện không có khóa mã, cô trực tiếp mở danh bạ.
Thấy có gì đó không ổn, An Chỉ Nguyệt giật lại điện thoại của mình, “Tiểu Nhi, cậu đang làm gì vậy?”
Hạo Nhi hít một hơi thật sâu và nói một cách hào hứng và háo hức. “Cậu là một người bạn tốt, đúng không? Cho tớ số điện thoại nam thần của tớ đi.”
An Chỉ Nguyệt không khỏi nhíu mày, “Không, số điện thoại là chuyện riêng tư của anh ấy, tớ không thể tùy ý tiết lộ, ít nhất phải có sự đồng ý của anh ấy!”
“Chỉ Nguyệt, tin tớ đi, tớ sẽ không quấy rối anh ấy, và tớ sẽ không phản bội cậu, tớ hứa sẽ không nói rằng đó là số do cậu tiết lộ.” Hạo Nhi chắp tay và nhìn cô một cách đáng thương với ánh mắt cầu xin.
An Chỉ Nguyệt cho điện thoại di động vào túi, kéo khóa và lắc đầu: “Vẫn cần phải tuân theo đạo đức nghề nghiệp. Mình không thể tùy tiện tiết lộ số riêng của sếp.”
Hạo Nhi bĩu môi, khó chịu: “Tuyệt giao.”
Lương Ý khịt mũi không tán thành uống cà phê, lắc đầu bất lực, thở dài nói: “Hai”
, trẻ trâu!”
An Chỉ Nguyệt bất lực mỉm cười, chạm vào vai cô ấy an ủi: “Tớ sẽ giúp cậu hỏi xem anh ấy có cần người giúp việc không, có cơ hội lần sau tớ sẽ giới thiệu với cậu.”
Hạo Nhi cao hứng đứng lên, vươn eo ôm lấy An Chỉ Nguyệt, nàng thật cao hứng, “Chỉ Nguyệt, mình yêu ngươi nhiều lắm, có thể giới thiệu cho mình làm ở nhà nam thần, không cần lương cũng được.”
An Chỉ Nguyệt vẻ mặt bất lực, cười đẩy cô ra, khẽ lẩm bẩm: “Xem ra càng bí ẩn càng hấp dẫn, không hiểu sao cậu lại thích loại đàn ông này.”
Lương Ý nói thêm rằng: “Tiểu Nhi là Nhan Khống.”( Nhan khống là mê trai đẹp đó quý zị) Bộ Dực Thành quả thực là một mỹ nam hiếm gặp.
An Chỉ Nguyệt gật đầu đồng ý, không khỏi mỉm cười đứng lên: “Tớ đi vệ sinh.”
“Tớ muốn đi, chúng ta hãy đi cùng nhau.” Lương Ý kéo ghế đứng dậy, vươn tay ôm An Chỉ Nguyệt, nhìn Hạo Nhi: “Tiểu Nhi, cậu có muốn đi cùng nhau không?”
Hạo Nhi nhanh chóng cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm: “ Không được, các cậu đi đi, tớ trông chừng túi xách cho các cậu.”
Lương Ý và An Chỉ Nguyệt gật đầu, nắm tay nhau đi vào phòng vệ sinh, vừa đi vừa trò chuyện.
Hạo Nhi lo lắng nhìn lại bóng dáng bọn họ khuất dạng trong quán cà phê, cô vội vàng đặt ly cà phê xuống, nhanh chóng lấy túi xách của An Chỉ Nguyệt, lục tìm điện thoại di động.
Trong miệng lẩm bẩm: “Chúng ta là bạn tốt, Chỉ Nguyệt nhất định sẽ không trách mình.”
Sau buổi gặp mặt đơn giản, An Chỉ Nguyệt mua thịt và đồ ăn rồi vội vàng về nhà.
Trở lại biệt thự, đã đúng mười một giờ.
Dực Thành còn chưa dậy, bữa sáng trên bàn đã nguội lạnh.
An Chỉ Nguyệt bất lực thở dài, cầm đồ vào bếp lẩm bẩm: Có thể ngủ nhiều như vậy, là heo sao? Mỗi ngày ngủ đến trưa mới dậy, ba bữa ăn không đúng giờ, giờ giấc sinh hoạt lộn xộn hết cả.
An Chỉ Nguyệt lấy thịt trong túi đi chợ ra và cho vào tủ lạnh.
Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Trái tim cô bàng hoàng, và một linh cảm xấu bao phủ trong lòng.
Hôm qua, mẹ con Doãn Nhược Thi tức giận rời khỏi đây, chắc hẳn không chịu dừng tay ở đây.
Cô hít một hơi thật sâu, rửa tay rồi bước ra khỏi bếp.
An Chỉ Nguyệt vừa ra cửa, xem video từ máy quay phim, không phải ai khác bấm chuông cửa, mà là cha cô An Kiến, sau lưng còn có mấy người đứng đợi.
Người nên đến vẫn đến, muốn tránh cũng không được.
An Chỉ Nguyệt ngẩng đầu liếc nhìn về cánh cửa phòng của Dực Thành ở lầu hai, cảm thấy rất có lỗi, cô lại gây chuyện phiền phức cho Dực Thành.
Suy nghĩ một lúc, cô nhấn nút mở cửa, sau đó mở cửa, bước ra khỏi cửa, cung kính đứng chờ trên bậc thềm.
Sau khi cánh cửa sắt lớn của biệt thự được mở ra, một nhóm người đẩy ông cụ đang ngồi trên xe lăn bước vào.
An Chỉ Nguyệt bình tĩnh nhìn những người đó đi qua.