Trí nhớ từ từ lướt qua đầu Kiều Huyền Thạc, và đột nhiên anh nhớ lại năm mình ở trong quân đội.
Kiều Huyền Bân nói khi tiễn anh.
“Chú ba, con đường hôm nay chú bước đi là điều mà anh hằng mơ ước, nếu chú đi lính phải thể hiện thật tốt, ước mơ của anh giao cả cho chú.”
“Anh cả, anh cũng muốn đi lính phải không?”
“Tuy là anh muốn, nhưng điều kiện xét duyệt của đất nước chúng ta quá nghiêm ngặt. Điều kiện của anh không đạt tiêu chuẩn và không có cách nào để gia nhập quân đội.”
“Anh tập luyện thân thể cho tốt và thi lại, năm sau anh lại nộp hồ sơ, em sẽ đợi anh trong quân đội.”
“Chắc chắn rồi.”
Biển quốc tế.
Tên lửa giống ngôi sao băng bắn ngang trên không và bắn hạ chính xác tàu du lịch đang di chuyển nhanh trên biển.
“Bùm …” một tiếng động lớn.
Chốc lát.
Một đám mây hình nấm khổng lồ màu xám đen nổi lên từ vùng biển yên tĩnh ban đầu, thẳng băng trên bầu trời.
Chiếc tàu du lịch lớn cũng tan tành trong tích tắc, lửa cháy ngùn ngụt rồi chìm dần xuống biển.
Mọi thứ trở lại bình yên.
Biển quốc tế là khu vực mà tất cả các quốc gia sẽ không can thiệp. Chưa đầy ba phút sau khi tên lửa được phóng đi, Tịch quốc đã ngay lập tức đưa ra thông báo với thế giới qua các phương tiện truyền thông đó là một cuộc tập trận.
Đoạn video về cuộc tập trận cũng được máy bay ghi lại và gửi về.
Vụ phóng Tên lửa trên biển chỉ là tập trận.
Nó có thể che đậy sự thật để chiến tranh không xảy ra.
Bên ngoài tòa nhà quân khu.
Kiều Huyền Thạc sải bước đi ra.
Tinh Thần và A Lương đang đứng nghiêm trang ngoài cửa, khi nhìn thấy Kiều Huyền Thạc bước ra, họ lập tức bước lên chào.
A Lương: “Cậu ba, cuộc họp kết thúc rồi sao?”
“Không.” Anh sải bước về phía chiếc xe.
Tinh Thần ngay lập tức bước tới và kéo cửa xe.
A Lương khó hiểu, liếc nhìn Tinh Thần rồi vội vàng lên xe.
Trên đường về, Kiều Huyền Thạc im lặng.
Vẻ ngoài trang nghiêm, khuôn mặt đầy tâm sự.Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên trống rỗng.
A Lương và Tinh Thần ngồi trước xe, nhìn vào gương sau, họ biết rằng tâm trạng của anh không tốt, nhưng họ không dám hỏi.
Cuộc họp hôm nay rất quan trọng, nhưng Kiều Huyền Thạc lại rút lui giữa chừng, có lẽ đã xảy ra chuyện quan trọng.
Ba người đều không nói chuyện trên đường đi, trong xe yên tĩnh lạ thường, trong không khí một áp lực vô hình khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
30 phút sau.
Phủ đại tướng.
Trước khi Kiều Huyền Thạc ra khỏi xe, anh ấy nói với A Lương và Tinh Thần rằn: “Tôi muốn nghỉ phép, không có việc gì khẩn cấp đừng làm phiền tôi.”
“Rõ …” cả hai đồng thanh đáp lại.
Kiều Huyền Thạc xuống xe, đóng cửa và sải bước về nhà với chiếc áo khoác quân đội trang nghiêm của mình.
Bước vào phòng khách, không có ai.
Anh ném quần áo trên ghế sô pha, cởi cúc tay áo, thấy các món ăn đặc sản trên bàn cà phê.
“Dì ơi.” Kiều Huyền Thạc lớn tiếng gọi.
Lúc này, người giúp việc từ trong bếp bước nhanh ra, kính cẩn chào hỏi: “Cậu đã về sao?”
“Ai đã gửi những thứ này tới?” Kiều Huyền Thạc nhìn món quà trên bàn cà phê và hỏi.
“Đó là anh trai của cô Nhược Hi đang ở đây, và anh ấy bây giờ đang ở trong phòng nói chuyện với cô ba.”
Kiều Huyền Thạc khẽ cau mày, quay người rời đi, người giúp việc nói thêm: “Cậu ba, cô Kiều Tiếu Tiếu đã tới đây, tôi thấy cô ấy đã quỳ trước cô ba trong phòng khách. Tôi không biết cô ba đã nói gì với cô ấy, sau đó cô ba thật phiền muộn.”
Khuôn mặt của Kiều Huyền Thạc không khỏi chìm xuống, anh hơi dừng bước chân và nhanh chóng phản ứng lại: “Tôi hiểu rồi, dì đi làm việc đi.”
Dì giúp việc xoay người bước vào, Kiều Huyền Thạc lập tức sải bước lên lầu.