Sau khi bác sĩ giải thích rõ ràng thì rời khỏi phòng bệnh.
Kiều Huyền Thạc lập tức quay người quỳ xuống trước mặt Bạch Nhược Hi, ôm lấy bờ vai cô, vùi đầu vào cổ cô đầy xúc động.
Bạch Nhược Hi cũng bật khóc và ôm chặt lấy anh.
“Nhược Hi, vợ của anh, cảm ơn em, em đã vất vả rồi.” Kiều Huyền Thạc thì thầm trong tiếng nói nghẹn ngào.
Giọng nói của Bạch Nhược Hi cũng nghẹn ngào muốn khóc, “Em vất vả sao, nhưng em không cảm thấy vất vả chút nào, chỉ cần các con được chào đời an toàn, dù có vất vả đến mấy, em đều cảm thấy ngọt ngào.”
Kiều Huyền Thạc ôm lây khuôn mặt cô và đặt một nụ hôn lên môi cô, mặc dù chỉ là một nụ hôn nhẹ nhưng nó chứa đầy cảm kích và tình yêu.
Tin tốt này là một loại hy vọng đối với họ.
Thời gian được nhìn thấy con của hai người càng ngày càng đến gần, mỗi ngày đều sống trong niềm khao khát hạnh phúc.
Buổi trưa ngày hôm đó, Bạch Nhược Hi đang ngồi trên xe lăn, lặng lẽ nhìn Kiều Huyền Thạc thu dọn đồ đạc, Trần Tĩnh sau khi nhận được tin tức thì vội vàng đến bệnh viện đón bọn họ.
Kiều Tiếu Tiếu và Kiều Đông Lăng kiện bệnh viện tâm thần đã bị thua kiện.
Phiên tòa sơ thẩm đã quyết định bệnh viện đã thắng kiện.
Kiều Nhất Hoắc được kết luận mắc bệnh tâm thần phân liệt, một căn bệnh có nguy cơ gậy hại cho xã hội rất cao, buộc phải đưa vào bệnh viện tâm thần, người nhà cũng không được phép bảo lãnh ra ngoài.
Nhìn vào các chứng cứ, ngay cả luật sư cũng bối rối.
Nhưng trong thâm tâm của Kiều Đông Lăng và Kiều Tiếu Tiếu, họ biết rằng đây không phải là câu trả lời, đó chỉ là kết quả mà Kiều Huyền Thạc mong muốn mà thôi.
Họ cũng biết rằng Hách Nguyệt đang hỗ trợ cho Kiều Huyền Thạc.
Cho dù không muốn chấp nhận phán quyết nhưng cũng không thể kháng cáo.
Ngày hôm nay.
Một chiếc xe quân sự đi vào trong biệt thự của nhà họ Kiều.
A Lương và Tinh Thần mặc thường phục, xuống xe, đi thẳng đến Bắc Uyển.
Kiều Đông Lăng tiếp đón bọn họ.
Trong phòng khách, trên mặt bàn là ba tách trà nóng và một đĩa đồ ăn nhẹ.
Cả ba người ngồi trên ghế sofa và uống trà.
Kiều Đông Lăng ngả ngớn hỏi bâng quơ, “Là Kiều Huyền Thạc phái các anh đến đây sao? Là người anh họ vẫn luôn tránh mặt tôi. Bây giờ tòa án đã ra phán quyết cho chúng tôi thua kiện. Tại sao còn cử các anh đến đây?”
A Lương rất nghiêm túc nói, “Cậu Ba bây giờ không ở trong quân khu, cậu Ba hiện đang đi nghỉ phép, tạm thời sẽ không phụ trách việc trong quân khu.”
“Vậy các người đến là có ý gì?
A Lương chậm rãi đưa cho anh ta tập tài liệu trong tay. “Anh hãy xem tài liệu này thì tự nhiên sẽ hiểu. Thực ra, việc ba của anh nhập viện tâm thần là lựa chọn tốt nhất cho ông ta. Nếu ông ta không đến bệnh viện tâm thần, ông ta chắc chắn sẽ bị trực tiếp kéo đi xử bắn.”
Sắc mặt Kiều Đông Lăng đột nhiên thay đổi, anh nhanh chóng cầm tập tài liệu mà A Lương đưa cho.
“Anh xem rồi thì vui lòng hãy giữ bí mật, đây là bí mật quân sự. Tất nhiên, nếu anh không giữ bí mật thì cũng không sao, lúc đó hãy để cho mạng sống của ba anh trả giá.”
Kiều Đông Lăng không nói gì, lấy tư liệu trong tay ra xem.
Khi đọc được tài liệu này, mặt anh ta đen như mực và trở nên vô cùng khó coi. Tôi thậm chí còn quên mất cách phải phản ứng như thế nào.
Phản quốc, giết người, chỉ riêng hai tội danh này cũng đủ để ông ta chết trăm lần.
Điều khiến Kiều Đông Lăng hoàn toàn không nói lên lời đó là người giết mẹ anh ta cũng chính là Kiều Nhất Hoắc.
Thật là một điều vô cùng mỉa mai.
Kẻ thù giết mẹ mình hóa ra lại là ba ruột của mình?