Nhưng mà, càng tới gần cô, cảm giác tội lỗi càng đè nặng.
Chỉ còn cách môi cô một centimet, anh đột nhiên nắm chặt tay lại, cố gắng khống chế hành vi của mình, đôi môi run rẩy càng lúc càng lợi hại, tim đau đến như sắp vỡ ra.
Cảm giác đau đớn sắp nghẹt thở, Kiều Huyền Hạo cắn chặt môi dưới, cố gắng ngăn lại sự xúi giục của ma quỷ trong lòng, anh nhanh chóng ngồi dậy, dựa vào lưng ghế, đau đớn ngẩng đầu lên, nhắm mắt bất động tại chỗ.
Trong nháy mắt, hai giọt nước mắt trong vắt chảy ra từ khóe mắt của anh, chúng từ từ rơi xuống gò má.
Một con người khác bên trong anh không ngừng gào thét lên: “Em nhất định phải hạnh phúc, cô gái của anh, nhất định phải thật hạnh phúc, người con gái mà anh từng yêu.”
Mặt trời tỏa sáng rực rỡ như một bông hoa, sưởi ấm cả trái đất.
Nhiệt độ trong khoang xe rất dễ chịu, nhưng chỗ ngồi quá hẹp khiến cơ thể Bạch Nhược Hi không thể duỗi thẳng ra được.
Thấy Bạch Nhược Hi ngủ đã lâu, Kiều Huyền Hạo xuống xe, cẩn thận ôm cô từ trong xe ra.
Có lẽ do thân thể cô đã quá suy nhược, hoặc cũng có thể do cô quá mệt mỏi, nên khi được ôm vào nhà, cô hoàn toàn không hay biết, vẫn chìm đắm trong giấc ngủ vô cùng ngọt ngào.
————– Bệnh viện tâm thần.
Khi Kiều Nhất Hoắc tỉnh dậy, ông ta thấy mình đang ở trong một phòng bệnh, và cửa của phòng bệnh được làm bằng các song sắt, điều này làm cho ông ta rất nghi hoặc.
Thuốc mê trong người ông ta từ từ hết tác dụng, ông ta định di chuyển thì phát hiện toàn thân bị trói chặt vào giường bằng dây băng đô.
Ông ta bối rối nhìn xung quanh, càng ngày càng nghi hoặc và hét lên: “Có ai không, sao lại trói tôi?”
“Mau đến đây? Có ai không?”
Gào thét một hồi cũng không có tiếng đáp lại, ngược lại lại khiến cho những phòng bên cạnh la lối la hét om sòm, đủ loại âm thanh khúc khích hi hi ha ha, những âm thanh điên điên khùng khùng truyền đến.
“Đây là nơi quái quỷ gì vậy, cho tôi ra ngoài.” Kiều Nhất Hoắc giãy giụa.
Bác sĩ từ tốn trả lời anh: “Tất cả những bệnh nhân ở đây đều nói rằng họ không bị bệnh.”
Kiều Nhất Hoắc biết mình bị họ coi là bệnh nhân tâm thần, nghiến răng hít một hơi thật sâu để cho bản thân hoàn toàn bình tĩnh lại, rồi nói từng chữ: “Tôi muốn gặp luật sư của mình, tôi muốn gặp con trai và con gái tôi, và hãy cho tôi làm giám định tâm thần, tôi …”
Kiều Nhất Hoắc bình tĩnh đưa ra yêu cầu, nhưng các bác sĩ và y tá không quan tâm, và cũng không có thời gian để xem phản ứng của ông ta.
Bác sĩ tiếp tục giải thích: “Hôm nay bắt đầu cho ông ta uống thuốc, vì ông ta rất nguy hiểm, tuyệt đối không được để cho những bệnh nhân khác tiếp xúc.”
“Vâng.” Các y tá đã ghi nhớ tất cả những chỉ định của bác sĩ.
Kiều Nhất Hoắc nghiến răng, hai mắt đỏ ngầu, quát bác sĩ: “Lời tôi nói ông nghe không hiểu sao?”
Bác sĩ nói thêm một câu: “Tình trạng của anh ấy không khả quan, hãy tăng thêm lượng thuốc hàng ngày.”
Kiều Nhất Hoắc xem như đã hoàn toàn hiểu ra, ông ta cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình hỏi từng chữ:“Có phải là do Kiều Huyền Thạc đưa tôi vào đây không? Các ngươi nói với cậu ta, làm như vậy không sợ là tôi bất chấp tất cả hay sao? Tôi muốn gặp Kiều Huyền Thạc, tôi muốn gặp cậu ta, mấy người có nghe thấy hay không?”
Bác sĩ cùng với y tá giống như là đã quen với việc này rồi, đối với tiếng la hét của ông ta dường như không nghe thấy, chỉ lo làm công việc của mình.
“Mấy người bị điếc à? Tôi muốn gặp Kiều Huyền Thạc, có nghe thấy hay không?”
Bác sĩ nói chuyện với y tá xong, nhướng mày nhìn nhìn Kiều Nhất Hoắc, cau mày, nói: “Xem ra là cảm xúc của người bệnh rất khó áp chế, tiêm cho ông ấy một liều thuốc an thần đi.”