Ánh mắt mơ hồ, cơ thể nặng nề giống như đặt tảng đá ngàn cân trên người anh.
Kiều Huyền Thạc nuốt nước miếng, cảm giác miệng đắng lưỡi khô, âm thanh quen thuộc truyền đến bên tai nhưng ý thức anh vẫn mơ hồ như cũ.
Anh giống như đã ngủ rất lâu, đã có một giấc mơ rất dài.
Anh mơ thấy có sát thủ đuổi theo anh, Nhược Hi lại xuất hiện trước mặt anh, bản thân anh lại bị thương nặng không thể bảo vệ cho cô, việc duy nhất anh có thể làm là không ngừng hô hào bảo cô nhanh rời đi.
Nhưng mà Nhược Hi lại càng ngày càng đi về phía anh, càng ngày càng tới gần anh.
Kiều Huyền Thạc chậm rãi quay đầu, nhìn về phía bên cạnh.
Nhìn thấy bóng lưng một người phụ nữ, còn có bóng dáng quen thuộc của Doãn Đạo.
Cả hai đều mang theo cảm xúc trong lời nói.
Doãn Đạo?
Anh ta sao lại ở chỗ này?
Kiều Huyền Thạc rất là nghi hoặc, anh chậm rãi nhắm mắt lại, sắp xếp lại những suy nghĩ của mình rồi đứng dậy một cách khó khăn.
Kim truyền nước vướng trong tay rất vướng víu, Kiều Huyền Thạc ngồi vững vàng lại, nhìn về phía Doãn Đạo, anh định gọi lên nhưng âm thanh khàn khàn, cổ họng khát khô nói không ra lời.
Anh đưa tay lên cầm lấy chén nước bên cạnh, bên trong có nửa chén nước, anh không để ý là nước của ai đang uống dở, trực tiếp uống cạn một hơi.
Uống nước xong, cơ thể của anh cũng dễ chịu hơn nhiều.
Anh đặt chén nước xuống, nhìn xung quanh một lần nữa, đây là bệnh viện, kia là hành lang bệnh viện, nhìn khung cảnh chật hẹp chắc là một bệnh viện đơn sơ, phổ thông bình thường.
Người bên cạnh giường bệnh ngạc nhiên hỏi: “Cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi? Có cần tôi gọi bác sĩ giúp cậu không?”
Kiều Huyền Thạc nghe hiểu được tiếng người kia, giọng nói yếu ớt hỏi: “Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?”
Đối phương chỉ vào màn hình điện tử trên vách tường.
Kiều Huyền Thạc nhìn về phía màn hình, đó là một cái đồng hồ điện tử hiển thị ngày và giờ.
anh cuối cùng cũng tỉnh, quá tốt rồi, anh đã tỉnh lại.”
“Điện thoại, đưa điện thoại cho tôi... Gọi điện thoại cho Nhược Hi, nhanh...” Kiều Huyền Thạc trong lòng rất là sốt ruột, giọng nói yếu ớt nhưng ánh mắt rất kiên định.
Lư Tiểu Nhã nhìn anh cảm thấy thực sự đau lòng.
Nhưng lại cảm động nói không ra lời, bị hành động của người đàn ông này làm cảm động.
Việc đầu tiên khi tỉnh lại chính là gọi điện cho vợ mình, trong lòng đều là lo ắng cho vợ của anh chứ không phải bản thân anh.
Mà Bạch Nhược Hi cũng giống như anh, trong lòng hai người cũng chỉ nghỉ đến đối phương đầu tiên.
Doãn Đạo đỡ Kiều Huyền Thạc nằm xuống giường, “Cậu đừng lo lắng, Nhược Hi đã đến đây rồi, cô ấy đã nhìn thấy cậu.”
Lư Tiểu Nhã vội vàng tiến lên, nói: “Cô ấy dầm mưa ướt hết người, lại thêm vất vả bôn ba cho nên đã bị cảm sốt, hiện bác sĩ đã kê thuốc và các chất dinh dưỡng cho cô ấy. Hiện tại cô ấy đang truyền dịch ở khu phòng khám ngoại trú, anh yên tâm, một lúc nữa cô ấy sẽ sang đây gặp anh.”’Kiều Huyền Thạc lúc này mới chú ý tới Lư Tiểu Nhã, bình tĩnh nhìn cô mấy giây, lông mày không khỏi nhíu lên, ánh mắt trở nên sắc bén, giống như đang suy nghĩ điều gì.
Lư Tiểu Nhã bị anh nhìn bằng ánh mắt sắc bén như vậy, có chút hốt hoảng, nhanh chóng nuốt nước miếng, nói: “Anh không biết tôi đúng không? tôi là Lư Tiểu Nhã, là tôi cứu anh.”
“Cảm ơn.” Ngữ khí của Kiều Huyền Thạc ôn hòa một chút, tựa vào bên trên đầu giường, nhìn về phía Doãn Đạo: “Anh đi gọi bác sĩ tới đây giùm em một chút.”
Lư Tiểu Nhã vội vàng nói: “Tôi đi, tôi đi gọi bác sĩ.”
“Không cần.” Kiều Huyền Thạc ngữ khí trở nên đặc biệt nghiêm túc, âm thanh khàn khàn mà trầm thấp dặn dò: “Để anh ấy đi.”
Doãn Đạo nở một nụ cười nhàn nhạt: “Được, để tôi đi. Cậu nên cảm ơn người cứu mạng cậu thật tốt.”
Nói xong, Doãn Đạo quay người rời đi.
Lư Tiểu Nhã lập tức căng thẳng lên.
Người đàn ông này lúc nằm ở trên giường chỉ là cảm thấy đẹp trai mà thôi, nhưng sau khi tỉnh lại, khí thế cường hãn, một ánh mắt nhìn thôi cũng làm cô tê cả da đầu, căng thẳng toàn thân.
Mà lại rất lạnh lùng, giống như khí chất bẩm sinh của một vị vua.
Doãn Đạo đi rồi, cô lại càng căng thẳng, nở một nụ cười nói: “Cơ thể anh không có vấn đề gì đúng không?”
“Không có việc gì, cảm ơn cô.” Kiều Huyền Thạc vừa nói, ánh mắt vẫn dán chặt vào mặt cô, khiến Lư Tiểu Nhã hoảng sợ.
Đột nhiên bị một người đàn ông nhìn chằm chằm như thế này, vừa sợ hãi vừa lo lắng, lại thêm một chút ngượng ngùng, cô sờ lên gương mặt của mình, hỏi: “Trên mặt tôi dính gì sao?”
“Không có.”
“Vậy anh...”
“Chúng ta đã từng gặp nhau, cô quên rồi sao?”
Lư Tiểu Nhã cứng đờ, lập tức ngạc nhiên, tim đập thình thịch, không khỏi nhíu mày nhìn Kiều Huyền Thạc.
Mặc dù cô luôn cảm giác từng gặp anh, nhưng trong trí nhớ cô lại chưa có gặp qua anh, cũng không nhớ rõ anh là ai.
“Xem ra là cô quên thật rồi.” Kiều Huyền Thạc không khỏi nhắm mắt lại, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, nở một nụ cười yếu ớt, khẽ nói: “Duyên phận này thật kỳ lạ”
“Anh...” Lư Tiểu Nhã nhanh chóng hỏi hỏi: “Tôi... Chúng ta gặp nhau lúc nào?”
Kiều Huyền Thạc tựa ở bên trên đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được tiếng bước chân dồn dập chạy đến, anh hạ giọng nói một câu: “Tôi tên là Kiều Huyền Thạc.”
Anh vừa mới dứt lời, Lư Tiểu Nhã ngây người, kinh ngạc nhìn người đàn ông kia, cả người choáng váng, cơ thể cứng đờ vì căng thẳng.
Cô đã biết anh là ai, cũng đã nhớ ra hai người gặp nhau lúc nào, bảo sao cô vẫn có cảm giác là quen biết, hóa ra thật sự là đã từng gặp mặt một lần.
Bác sĩ chạy đến, vội vàng đỡ Kiều Huyền Thạc nằm xuống.
Lư Tiểu Nhã nhanh chóng lui lại hai bước, tâm tình kích động khiến cô thở gấp.
Doãn Đạo hai tay ôm ngực, đứng ở bên cạnh nhìn bác sĩ kiểm tra, nhìn một lát mới chậm rãi dời ánh mắt chuyển sang trên mặt Lư Tiểu Nhã.
Nhưng mà, sự thay đổi trên gương mặt Lư Tiểu Nhã rất kỳ lạ, giống như là mất hồn không nói một lời nào, có chút ngạc nhiên, lại mang theo chút vui sướng, trên khóe miệng khẽ mỉm cười, khiến người ta không đoán được tại sao cô ấy lại nhìn Kiều Huyền Thạc mà vui sướng mỉm cười, ánh mắt cô cũng trở nên đầy sùng bái, trở nên kích động, thậm chí là nóng bỏng. Càng nhìn vậy, sắc mặt của Doãn Đạo càng trở nên tệ.
Hắn cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn Lư Tiểu Nhã một chút, lại nhìn về phía Kiều Huyền Thạc.
Chỉ là rời đi vài phút để gọi bác sĩ tới, thế mà mối quan hệ hai người đã thay đổi một cách nhanh chóng rồi?
Doãn Đạo đút một tay vào túi quần, lạnh lùng đi đến trước mặt Lư Tiểu Nhã, ngăn chặn tầm mắt của cô nhìn Kiều Huyền Thạc.
“Anh làm sao vậy?” Lư Tiểu Nhã không vui ngẩng đầu đối mặt với vẻ mặt không hài lòng của Doãn Đạo.
Doãn Đạo lạnh lùng cảnh cáo: “Tôi biết em rể tôi có mị lực mê người, nhưng cô đừng có sinh ảo tưởng.”
Lư Tiểu Nhã nhìn ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, khịt mũi coi thường, bĩu môi nói: “Yên tâm, tôi không có hứng thú đối với chồng của người khác.”