Khi màn đêm buông xuống, cả không gian chìm trong yên tĩnh.
Trong căn phòng bệnh vỏn vẹn vài mét vuông kê bốn chiếc giường, lối đi nhỏ hẹp chỉ vừa cho y tá và bác sĩ đi qua.
Lư Tiểu Nhã ngồi ở mép giường, cúi đầu dùng điện thoại di động tính toán tiền thuốc mấy ngày nay.
Bạch Nhược Hi từ từ tỉnh dậy sau cơn mê, cô mở mắt ra, đập vào mắt cô là trần nhà trắng xóa, không khí xung quanh tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
Dường như cô đang mơ, trong giấc mơ có một cô gái đưa cô đi tìm anh ba, nhưng anh ba đã bất tỉnh, không nghe thấy tiếng khóc hay tiếng la hét của cô.
Bạch Nhược Hi hô hấp yếu ớt, chậm rãi nghiêng đầu nhìn xung quanh.
Lư Tiểu Nhã đỡ cô ngồi dậy, vội vàng an ủi: “Đừng lo lắng, anh ba mà cô nhắc tới, anh ta vẫn còn ở đó, bây giờ cô so với anh ta còn quan trọng hơn, cô có biết là mình đang mang thai không?”
Bạch Nhược Hi gật gật đầu, đặt chân của mình xuống giường: “Tôi biết nhưng đó không phải là vấn đề, anh ba hiện đang ở đâu?”
“Cô là mắc phải bệnh do gặp mưa gió, hãy chăm sóc thân thể cho tốt trước đã, sau đó nghĩ cách cứu anh ba của cô. anh ta hôn mê nhiều ngày như vậy. Nói không chừng hôm nay sẽ có phản ứng nhưng giờ vẫn chưa tỉnh lại. Cô… ” Lư Tiểu Nhã thuyết phục, nhưng vẫn không ngăn lại được Bạch Nhược Hi vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Lư Tiểu Nhã đành phải đỡ Bạch Nhược Hi, thật cẩn thận để ý thân thể cô.
Hai người lần nữa đi theo lối hành lang, Bạch Nhược Hi vội vàng chạy tới, đặt hai tay lên giường bệnh của Kiều Huyền Thạc, khuôn mặt coi đẫm lệ, đôi môi run rẩy, đầu ngón tay khẽ run lên, chậm rãi chạm nhẹ mặt anh ấy, nghẹn ngào hỏi: “Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Anh ba đã xảy ra chuyện gì?” Lư Tiểu Nhã thở dài, nhìn người đàn ông trên giường bệnh, nói: “Lúc tôi nhìn thấy, thì anh ta đang nằm trong sân, trên người bị bắn hai phát, tôi không có tiền đi bệnh viện lớn chữa trị cũng không thể gọi cảnh sát nên đành đưa đến đây điều trị.”
Bạch Nhược Hi lau đi những giọt nước mắt trên mi, nhìn Lư Tiểu Nhã bằng ánh mắt đầy cảm kích nụ cười biết ơn rồi chậm rãi nói: “Cảm ơn cô, cảm ơn cô đã cứu anh ba, cảm ơn cô đã sắp xếp chu toàn không báo cảnh sát.”
“Anh ta là …… “Lư Tiểu Nhã thấp giọng, lo lắng hỏi: “Thân phận của anh ta là gì? Đêm hôm đột nhiên bị bắn hai phát, nếu không phải người thường thì cũng là tội phạm quốc tế?”
“Không phải, cô đừng suy đoán lung tung, chúng tôi đều là người tốt”. Bạch Nhược Hi lo lắng nắm tay Kiều Huyền Thạc, xoa xoa, sau khi nghĩ lại, cô nói: “Điều kiện y tế ở đây rất thấp, tôi muốn chuyển anh ấy đến một Bệnh viện lớn để điều trị.”
“Anh ta không có giấy tờ tuỳ thân, trên người có vài chiếc thẻ ngân hàng thì không dùng được. Sau khi gặp rắc rối lớn này, thẻ tín dụng của tôi đã dùng hết rồi”. Lư Tiểu Nhã bất đắc dĩ nói ra hết.
“Không vấn đề. Tôi sẽ trả lại tiền cho cô, ở đây bệnh viện nào là tốt nhất?”
“Cái này…” Lư Tiểu Nhã ngẩng đầu lên trần nhà, nghiêm túc suy nghĩ chuyện này.
Bạch Nhược Hi không đợi Lư Tiểu Nhã nói, cô lập tức lấy điện thoại di động ra bấm số của Doãn Đạo.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói lo lắng của Doãn Đạo truyền đến: “Em gái, em đang ở đâu? Anh đến khách sạn nơi em ở, tìm không thấy em, điện thoại cũng không liên lạc được. Muộn như vậy rồi em còn đi đâu?”
“Anh, em tìm được người rồi, em tìm được anh ba rồi”. Doãn Đạo kinh ngạc không nói nên lời.
“Hiện tại em cần sự giúp đỡ của anh. Em cần đưa anh ba đến bệnh viện lớn để chữa trị. Lần này anh nhất định phải giúp em.”
“Hai người đang ở đâu, anh tới ngay”. Doãn Đạo lo lắng hỏi.
Bạch Nhược Hi nói ra địa chỉ, lập tức ngắt điện thoại đặt xuống, căng thẳng nhìn Kiều Huyền Thạc, sờ lên gò má tái nhợt của anh.
Lư Tiểu Nhã cười nhạt hỏi: “Cô có thể đưa anh ta đến một bệnh viện lớn để điều trị đúng không?”
Bạch Nhược Hi nhìn cô cười lịch sự, và rất biết ơn vì cô gái này là ân nhân đã cứu Kiều Huyền Thạc cung là ân nhân của Bạch Nhược Hi.
“Tôi tên là Bạch Nhược Hi, không biết gọi cô như thế nào?”
“Gọi tôi là Lư Tiểu Nhã.” Vừa nói, cô vừa đưa tay ra, Bạch Nhược Hi lập tức nắm tay cô: “Rất vui được gặp cô, anh ba tôi đã khiến cô tổn thất bao nhiêu tiền. Tôi có thể trả lại gấp đôi cho cô. “
“Cô không cần trả gấp đôi. Đợi tôi tính ra sẽ nói với cô. Thật là tôi cũng đang thiếu tiền, nên không thể rộng lượng được.”
“Không không không, đây là số tiền mà tôi phải trả lại. Dù không quen biết nhung cô đã ra tay cứu giúp anh ấy. Từ nay, cô chính là ân nhân của tôi. Tôi sẽ biết ơn lòng tốt của cô cả đời này…”
Bạch Nhược Hi còn chưa nói xong, Lư Tiểu Nhã ngượng ngùng cười nói: “Cô đừng nói như vậy, tôi cũng không làm gì cả, cô thật sự không cần phải như thế này đâu.”
Bạch Nhược Hi hiểu ý mỉm cười, cô không hề đem ân tình đặt ngoài miệng mà luôn khắc sâu trong lòng.
“Cô mau nghỉ ngơi đi? Bác sĩ nói cô mang thai lại bị cảm lạnh, không thể tiêm thuốc tuỳ tiện, cho nên cô phải chú ý tới thân thể đó.
Bạch Nhược Hi cười khổ: “Tôi không sao.” Cô sờ xuống bụng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Kiều Huyền Thạc.
“Cô như thế này mà nói không sao? Bác sĩ nói cô thai phụ có nguy cơ cao. Cô nên nằm xuống nghỉ ngơi chút, đợi anh trai cô đến xử lý chuyển viện.”
“Nguy cơ cao?” Bạch Nhược Hi Khi nghe thấy cụm từ này đã bị sốc.
Nhược Hi cau mày lo lắng nhìn Lư Tiểu Nhã:”Ý cô là gì?”
“Chẳng lẽ cô không biết sao? Bác sĩ không nói với cô rằng đây là một trường hợp có nguy cơ cao, có nhiều phôi thai sao?” Tiểu Nhã vô cùng ngạc nhiên nói.
Bạch Nhược Hi bối rối lắc đầu: “Tôi chỉ làm xét nghiệm nước tiểu, chưa kiểm tra kỹ càng, bác sĩ cũng không bảo tôi có nguy cơ cao hay nhiều phôi thai.”
“Ồ, vậy là cô không biết, hiện tại cô đang mang thai ba đứa trẻ sao?”
Lời này vừa lời nói ra, Bạch Nhược Hi sửng sốt, choáng váng, lấy tay che miệng kinh hãi nhìn chằm chằm Lư Tiểu Nhã bất động.
Cô ngạc nhiên đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lư Tiểu Nhã mỉm cười, nhìn cô với ánh mắt ghen tị rồi nói: “Cô thật hạnh phúc. Bác sĩ nói đó là ba phôi. Cơ hội sinh ba rất hiếm nhưng cũng rất nguy hiểm.”
Bạch Nhược Hi sửng sốt, lo sợ không nói nên lời.
Vào lúc này, những ngón tay của Kiều Huyền Thạc giật giật, bàn tay có cảm giác khẽ nhúc nhích.