Trời về đêm
Trăng thanh gió mát gợi lên những tiếng xào xạc của lá cây khiến cho khu rừng trúc mang thêm vài phần ý thơ
Khách sạn rừng trúc, quả là một nơi xứng với tên gọi, khách sạn này mặc dù đồ ăn không phải là thuộc tốp 5 sao nhưng lại có phong cách không tệ, rất gần gũi với thiên nhiên.
Một gian phòng tinh xảo nằm giữa rừng trúc xanh mượt, từ cửa sổ rộng lớn có thể nhìn thấy những bụi trúc to nhỏ trông thật mát mắt.
Ánh sáng ôn hòa xen qua kẽ lá chiếu vào căn phòng qua ô cửa sổ.
Thời điểm Kiều Huyền Thạc tiến vào trong phòng bao thì Doãn Đạo đã có mặt chờ sẵn ở đó.
A Lương mở cửa cho Kiều Huyền Thạc, Thấy anh bước vào bên trong, Doãn Đạo lập tức đứng dậy, gương mặt tươi cười chào đón: “Kiều tướng quân, mời ngồi mời ngồi.
Kiều Huyền Thạc không quá quen thuộc với cái thái độ nịnh hót này của Doãn Đạo nên chỉ nhàn nhạt nói: “Không cần phải quá gượng ép bản thân mình như thế, ngày thường anh đối xử với tôi ra sao thì nay cứ như vậy đi, không cần phải đón ý hùa theo tôi.”
Doãn Đạo híp mắt mắt, ngoài cười nhưng trong không cười, nhã nhặn cười cười nói: “Hiện tại tôi chính là có việc cầu anh giúp, đương nhiên là phải khách khí, tôn trọng anh một chút, miễn cho anh sinh khí tức giận lại không muốn nói chuyện cùng với tôi nữa.”
Kiều Huyền Thạc nhàn nhạt cười không hề đáp lại sau đó thờ ơ ngồi xuống trước bàn cơm.
Anh phất tay, A Lương lập tức đi ra ngoài thuận tay đóng cửa phòng lại.
Căn phòng rộng lớn lúc này chỉ còn lại hai người Kiều Huyền Thạc và Doãn Đạo.
Hai người trầm mặc không có lên tiếng, ánh mắt sác bén mà cao thâm dò xét đối phương.
Người phục vụ mang đồ ăn lên, châm trà rót nước cho hai người.
Sau khi phục vụ rời đi, căn phòng lại 1 lần nữa trở nên yên lặng.
Doãn Đạo lên tiếng mở miệng trước: “Chúng ta ăn cơm trước hay là nói chuyện trước?”
Kiều Huyền Thạc cười nhạt, không chút hoang mang nói: “Chúng ta cứ ăn cơm trước, tôi sợ sau khi nói chuyện xong thì anh sẽ ăn không được nữa.”
Lời này của Kiều Huyền Thạc, khiến Doãn Đạo nhíu chặt mày lại, nghi hoặc, cười nói: “Ha ha…… Kiều tướng quân quả thật là biết nói đùa, tôi tìm được em gái mất tích vui vẻ còn không kịp sao có thể ăn không ăn chứ?
Nhìn biểu cảm tự tin của Doãn Đạo, ý cười sang sảng Kiều Huyền Thạc không khỏi lo lắng cho hắn.
Nếu đổi lại là anh thì anh cũng ăn không vô.
“Vậy thì vừa ăn vừa nói đi” Doãn Đạo đưa ra ý kiến sau đó cầm lấy chiếc đũa gắp miếng đùi gà cúi người đưa tới bên bát của Kiều Huyền Thạc.
Mày kiếm của Kiều Huyền Thạc hơi cau lại, nhìn chiếc đùi gà trong bát của mình rồi lại ngẩng lên nhìn mày Doãn Đạo.
Doãn Đạo khách khí nói: “Được rồi, ăn đùi gà đi, ăn nhiều một chút.”
Kiều Huyền Thạc không thèm để ý đến thái độ xum xoe của Doãn đạo mà rất nghiêm túc mở miệng: “Nếu tôi đoán không sai thì anh hẳn là lão nhị hoặc là lão tam của tổ chức Ưng, phụ trách các công việc ở Tịnh Quốc.
Anh chắc chắn cũng biết Giáo sư là ai, thậm chí còn có quan hệ chặt chẽ với Giáo sư.
Doãn đạo hơi khưng hơi híp mắt trầm lãnh nhìn Kiều Huyền Thạc.
Đợi một lúc lâu cũng không thấy Doãn đạo có phản ứng.
Kiều Huyền Thạc ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt vẫn nghiêm khắc như cũ, nhìn Doãn đạo sau đó thấp giọng nói: “Anh không cần phải tiếp tục che giấu nữa, kỳ thật là anh đã biết tôi lợi dụng Doãn Nhụy, khiến cô ta mang virus cắm vào trong máy tính của anh.
Đối với tổ chức của các anh tôi cũng đã có không ít tư liệu. Vì vậy chúng ta nói trắng ra đi”
Doãn Đạo cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, nhưng vẫn không tài nào nén giận được liền đặt đôi đũa lên trên bàn sau đó nổi giận đùng đùng ngồi lại xuống ghế.
Cứ nghĩ đến chuyện Doãn Nhụy phản bội hắn, hắn liền tức giận đến nổi trận lôi đình.
Nếu lúc ấy hắn biến Doãn Nhụy không phải là em gái hắn thì hắn nhất định đã bóp chết con tiện nhân kia.
Một tay Doãn Đạo đè lên thành ghế, nghiêng người đối mặt với cửa sổ hít sâu một hơi, hòa hoãn lại hơi thở suy nghĩ thông suốt mới mở miệng nói: “Nếu anh đã biết rõ như vậy thì tôi cũng không cần phải vòng vo nữa. Tôi là lão Nhị của tổ chức Ưng, chuyên phụ trách nghiệp vụ của Tịch Quốc. Nếu là công việc của tổ chức chúng tôi từ trước đến nay sẽ không làm chuyện trái pháp luật”
“Không trái pháp luật nhưng mỗi việc của tổ chức các người làm đều gây hại cho xã hội, tạo nên tai họa ngầm cho nhân dân. Nếu nói như vậy là không trái pháp luật thì như thế nào mới là trái pháp luật. Nếu nói là trái pháp luật thì quả thật là không có gì có thể chứng minh không có chứng cứ xác thực nên mới không có cách nào được các người ra trước pháp luật.”
Doãn đạo cười lạnh, hỏi lại: “Nếu tôi nói cho anh tất cả địa điểm của tổng bộ cũng như tất cả các thành viên của tổ chức thì anh cũng không có quyền đi bắt bọn họ.”
“Chính xác là tôi không có cách nào định tội các người. chuyện các người nghiên cứu vũ khí hạt nhân phản vật chất không phạm pháp, anh làm trung gian giao dịch mua bán vũ khí cũng không phạm pháp, một quốc gia nào đó mua vũ khí của các anh cũng không phạm pháp nhưng anh lại xem nhẹ việc các anh đang tiếp tay cho kẻ ác để tạo nên cảnh giết tróc, hành động của các người chính là tiếp tay cho đao phủ.”
Doãn Đạo nhún nhún vai, tỏ vẻ thực bất đắc dĩ, thong thả ung dung lẩm bẩm nói: “Có lẽ, nếu quốc gia muốn mua vũ khí phản vật chất chỉ là để củng cố quốc phòng của quốc gia mình mà không phải là muốn gây chiến tranh thì sao?”
“Có phải muốn gây chiến hay không tôi so với anh rõ ràng hơn nhiều. Nếu hiện tại chiến tranh nổ ra vũ khí phản vật chất tuyệt đối không được nghiên cứu thành công.” Kiều Huyền Thạc nghiêm túc nói.
Doãn Đạo rũ mắt, đầu ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Những việc này không tới phiên tôi quản, Chiến tranh và việc quốc gia đại sự, không phải là việc mà một người bình thường như tôi có thể phát động.”
“Nói cho tôi biết giáo sư là ai, ngăn cản hắn nghiên cứu, phát minh phản vật chất”.
Kiều Huyền Thạc nói từng câu từng chữ, vô cùng nghiêm túc, ánh mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm Doãn Đạo.
Doãn Đạo nghiêm túc suy nghĩ, sắc mặt càng thêm khó coi.
Kiều Huyền Thạc: “Kỳ thật anh không nói, tôi cũng đã đoán ra người đó là chú hai của tôi”
Doãn Đạo đột nhiên sững sờ, đối diện với Kiều Huyền Thạc, híp mắt giận dữ hỏi: “Doãn Âm nói?”
“Cô ta không nói gì cả nhưng kết quả điều tra suốt một năm nay của tôi đều hướng về ông ta. Chúng tôi hiện tại cũng đang cho người theo dõi nhất cử nhất động của ông ấy.
“Anh nói với tôi chuyện này không sợ tôi nói cho ông ta biết sao?” Doãn Đạo nhíu mày hỏi
Kiều Huyền Thạc tự tin cười cười, nhàn nhạt nói: “Không cần anh nói cho ông ta biết, ông ta khôn khéo như vậy hẳn là cũng đã sớm dự đoán được chúng tôi đang theo dõi hắn cho nên hiện tại hắn ta cũng không có động tĩnh nào. Nếu như tôi đoán không nhầm thì hiện tại ông ta đang nắm giữ số vũ khí mà phó quan phụ tá Liễu trộm khỏi quân khu hơn nữa Phật Châu mà chúng tôi đang tìm kiếm cũng đang được cất giữ ở căn cứ bí mật, nơi nghiên cứu phát minh Phản Vật Chất
“Anh đã biết cả rồi vậy còn tìm tôi nói chuyện giao dịch để làm gì? Tuy rằng tôi là người trung gian, nhưng tôi quả thực không biết địa điểm nghiên cứu của giáo sư ở đâu. Đối với những chuyện này tôi không biết gì cả.”
Kiều Huyền Thạc cúi người qua đi, ánh mắt nghiêm khắc thanh lãnh, nói từng câu từng chữ: “Nếu muốn biết em gái thất lạc của anh ở đâu vậy thì hãy bỏ tà theo chính, trở thành tai mắt của tôi.”
Sắc mặt Doãn Đạo tức khắc trầm xuống, châm chọc hỏi lại: “Ý của anh là muốn tôi trở thành phản đồ, làm gian tế phản bội tổ chức? Phản bội tổ chức sẽ chỉ có một kết cục thôi, chờ đón tôi sẽ là cái chết.”
Kiều Huyền Thạc nhướng mày, nhẹ nhàng lắc đầu, “Anh không phản bội tổ chức Ưng mới là tử tội. Tôi nghiêm túc nói cho anh biết, một khi tôi tìm được chứng cứ phạm tội của Tổ Chức Ưng tôi sẽ lập tức khai đao với tổ chức đó đến lúc đó anh cũng sẽ không thoát khỏi tội chết.”
Đối diện với ánh mắt sắc bén của Kiều Huyền Thạc, Doãn Đạo không khỏi nuốt nước miếng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Kiều Huyền Thạc thấy anh ta có chút dao động liền tiếp tục thuyết phục: “Nếu bây giờ anh làm việc cho tôi, giúp tôi diệt trừ tổ chức Ưng thì anh chính là đại công thần của Tịch Quốc, đến lúc đó, Tịch Quốc sẽ trao tặng cho anh Huân Chương vinh quang nhất, anh cũng sẽ được xếp vào danh sách anh hùng dân tộc, nếu muốn thì cũng có thể đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong cơ quan nhà nước.
Doãn Đạo do dự.