Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 368




“Các người đừng đi theo tôi nữa.” Lam Tuyết tức giận quay lại hét với hai tên vệ sĩ phía sau.

Mấy ngày nay những người này luân phiên đi theo cô, chỉ trừ về nhà họ không dám theo vào trong nhà, còn lại cô đi đâu họ cũng theo tới đó.

Mỗi ngày đối với cô đều nghĩ đến chạy trốn, nhưng không có dù chỉ một chút cơ hội nào cả.

Biết ngày Hách Nguyệt cầm được kết quả xét nghiệm trên tay càng ngày càng gần, thì cô cũng càng ngày càng cảm thấy bất lực.

Bạch Nhược Hy từng gọi điện bảo cô đừng chạy trốn, đồng thời chỉ cho cô một cách để thương lượng với Hách Nguyệt, đó là nói với cha mẹ anh ta về đứa trẻ.

Trên đường trở về từ Tập đoàn Vĩnh Hằng, hai vệ sĩ cũng đi theo phía sau cô. Cô đi chợ rau mua rau, hai người cũng đi theo phía sau, đeo kính râm, mặc vest, dáng người cao to cường tráng.

Ánh mắt của những người trong cả khu chợ rau đều nhìn cô, như thể họ nhìn thấy một đại minh tinh hay một nhât vật lớn nào đó.

Nhưng cô cảm thấy rất xấu hổ. Lam Tuyết lấy chìa khóa ra, mở cửa, nói với hai vệ sĩ ở cửa: “Tôi không đi nữa, xin các người đừng có đi theo tôi nữa.”

Người vệ sĩ vân đứng im lặng như khúc gỗ.

Ở trong phòng, khi nghe thấy giọng nói của Lam Tuyết ở bên ngoài, giọng nói hăng hái của Hoan Hoan, Lạc Lạc truyền ra.

“mẹ, mẹ ơi.”

“Mẹ,….”

Lam Tuyết không để ý đến hai vệ sĩ vội vàng bước vào nhà, đồ cầm trên tay còn chưa kịp đặt xuống, hai cô gái bé nhỏ đã nhào tới.

Lam Tuyết tươi cười chào đón rồi lập tức ngồi xổm người xuống, rau trong tay cũng hạ xuống dưới sàn, hai bóng dáng nhỏ nhắn lập tức nhào vào ôm chặt lấy cổ của của cô, cô còn chưa kịp nói gì, hai cô bé đồng loạt một bên trái và một bên phải, hôn thật mạnh vào má cô.

“Chụt, Chụt”

“Con chào mẹ, chúc mẹ buổi chiều tốt lành. Hai chị em đồng thanh nũng nịu kêu lên.

Trái tim của Lam Tuyết dường như tan chảy, bao nhiêu mệt mỏi của một ngày hôm nay lập tức được xóa sạch, nụ cười của cô tràn đầy ngọt ngào: “Chào buổi chiều, các bảo bối của mẹ.”

“Mẹ ơi, con giúp mẹ mang rau vào bếp nhé.”

“Mẹ để con lấy dép cho mẹ nhé.” Cả hai đứa trẻ vội vàng lấy lòng Lam Tuyết.

Hoan Hoan kéo lê thê rau mang vào bếp, cố hết sức bước đi, sức lực trẻ con nũng nịu thì thào: “ai u, nặng quá, thật là nặng quá.”

Lạc Lạc đưa cho Lam Tuyết đôi dép lê, vội vàng nói với Hoan Hoan: “Chị ơi, để em giúp chị.”

“Không cần, chị có thể làm được.”

“Để em giúp chi, cô giáo đã nói chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau.”

“Cô giáo cũng nói rằng chúng ta phải tự hoàn thành việc của mình.”

“Để em giúp chị.” Lạc Lạc nhất quyết cầm túi đồ của Hoan Hoan, cuối cùng hai đứa trẻ cũng kéo nhau đi vào bếp.

Lam Tuyết nhìn theo bóng lưng của hai đứa con gái song sinh, trong lòng cảm thấy vui vẻ, ngọt ngào như ăn mật.

Dù quá trình nuôi con rất đau khổ và mệt mỏi, có lúc bị hai đứa nhỏ làm cho tức giận muốn khóc, có lúc cảm giác mệt mỏi tưởng như không thể nào sống nổi. Nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của hai con, cô cảm thấy cho dù bầu trời có sấp xuống cũng có thể chống đỡ được. Cho dù việc lớn đến mấy cũng không còn là vấn đề nữa.

Lan Tuyết đặt túi xách xuống, ngồi trên ghế sô pha hít một hơi thật sâu, lắc lắc cái cổ nhức mỏi.

Hoan Hoan, Lạc Lạc từ phòng bếp chạy nhanh về phía Lam Tuyết, hai đứa trẻ leo lên sô pha hai bên trái, phải, ôm lấy cánh tay Lam Tuyết, nép vào cánh tay cô.

Lam Tuyết cười hỏi: “Dì đâu?”

“Dì đang tắm cho bà ngoại. “ Hai đứa trẻ đồng thanh trả lời, suy nghĩ của chúng cũng rất giống nhau.

Lam Tuyết nghiêng đầu nhìn căn phòng phía sau, người cô thuê dì giúp việc này trả lương vô cùng cao, vì vừa phải chăm sóc hai đứa con, vừa chăm sóc một người mẹ bại liệt, tiền lương của người dì giúp việc gấp đôi người khác, tính ra cũng chiếm một nửa số tiền lương của Lam Tuyết.

“Hôm nay tâm trạng của bà có tốt không?”

“Tốt ạ, hôm nay bà kể cho bọn con chuyện ba chú heo con, bà ngoại cười cười, bà nói Hoan Hoan là ngon nhất.” Hoan Hoan cười nói vui vẻ.

Lạc Lạc cũng không chịu thua kém, “Lạc Lạc hôm nay cũng lấy nước cho bà uống và nó không hề bị vãi ra ngoài nhé.”

Lam Tuyết hiểu hai cô con gái đang tranh giành yêu thương, người làm mẹ như cô cảm thấy thực sự rất vui, mỗi ngày hai cô con gái đều tranh giành như vậy.

“Hoan Hoan, Lạc Lạc thật là ngoan, vì vậy hãy kể cho mẹ nghe về những điều thú vị ở trường mẫu giáo đi.”

“Con nói trước …” Lạc Lạc giơ tay lên.

“Con là là chị gái, để con nói trước …” Hoan Hoan cũng đưa tay lên.

Lan Tuyết cũng bất lực, lúc này vẫn luôn không biết phải làm sao.

Đúng lúc này, từ ngoài cửa truyền đến giọng nói uy nghiêm của một người đàn ông.

“Chào cậu chủ.”

Lam Tuyết đột nhiên trở nên căng thẳng.

Sau đó, tiếng chuông vang lên.

“Con sẽ mở cửa.” Hoan Hoan nhảy xuống khỏi ghế sô pha.

Lam Tuyết lập tức nắm lấy Hoan Hoan và lo lắng nói: “Hoan Hoan, Lạc Lạc, các con hãy trốn trong phòng, cho dù có nghe thấy âm thanh gì cũng không được ra ngoài, biết chưa?”

“Vâng.” Hoan Hoan, Lạc Lạc rất nghe lời, không hề hỏi tại sao, chỉ cần mẹ hướng nói đều làm.

Hai cô bé nắm tay nhau bước về phòng rồi đóng cửa lại.

Chuông cửa vẫn không ngừng kêu. Lam Tuyết lo lắng đứng dậy đi ra cửa.

Cô liếc nhìn một chút qua mắt mèo trên cánh cánh cửa. Quản nhiên, cô nhìn thấy Hách Nguyệt đang đứng bên ngoài.

Người đàn ông dáng người cao thẳng, mặc áo sơ mi đen quần tây, khuôn mặt tuấn tú lại thêm chút thăng trầm của cuộc sống, cách môt cánh cửa vẫn có thể cảm nhận được một luồng khí nguy hiểm trên người anh ta.

Anh ta cầm một tập tài liệu trên tay.

Lam Tuyết đoán rằng đó là báo cáo xét nghiệm AND.

Nếu đã đi thì cũng nên trở về, biết rằng mình không thể trốn thoát được nữa. Cô thu hết can đảm và hít thở sâu.

Sau một lúc im lặng, cô mở cửa ra, dửng dưng nhìn người đàn ông bên ngoài.

Đôi mắt lặng như băng của Hách Nguyệt tràn đầy tức giận, không khí nguy hiểm từng chút từng chút bao phủ, anh ta nhìn chằm chằm Lam Tuyết, không nói một lời.

Bốn mắt đối diện nhau, xa lạ, oán hận, ánh mắt đều lạnh như băng.

Lan Tuyết tránh đi ánh mắt sắc bén của anh ta, hỏi: “Chuyện gì?”

Hách Nguyệt đột nhiên duỗi tay ra đẩy cửa. Lam Tuyết sợ hãi lùi lại một bước.

Cánh cửa bị đầy ra, anh ta sải bước vững vàng từ bên người cô tiến vào căn nhà.

“Có việc gì thì ra ngoài nói chuyện, ở nhà không tiện.”

Lam Tuyết nhìn bóng lưng lanh lẽo của hắn, nhàn nhạt nói.

“Con gái của tôi đâu?” Anh ta cất tiếng hỏi với một giọng diệu xa cách.

Lam Tuyết không khỏi chế nhạo, bất lực đóng cửa lại, mỉa mai nói: “Một người đàn ông dùng kim đâu vào ngón tay trẻ con vẫn còn có mặt mũi nào đến con gái của mình sao?”

Khóe miệng hắn ta nở nụ cười buồn, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là ba của trẻ con. Anh ta trở thành ba của bọn trẻ một cách thụ động.

Loại đau đớn này, giống như có bao nhiêu ngàn mũi kim đâm vào tim anh?

Anh quay lưng về phía cô, gằn giọng từng câu, từng chữ: “Khi cô rời bỏ tôi, đứa trẻ vẫn chưa hình thành, tại sao không bỏ nó đi.”

“Việc của tôi không can tới anh quyết.”

Hách Nguyệt đột nhiên xoay người, gần như phát điên, anh ta cầm tập tài liệu trong tay đập lên bàn, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Lam Tuyết, mắng: “Vậy thì cô hãy đi sinh con với người đàn ông khác, tại sao lại sinh con của tôi?”

Lam Tuyết bị chấn động đến hai vai run lên, cả người choáng váng. Cô sợ hãi trước sự tức giận đột ngột của anh, cô không dám nói gì, nhìn ánh mắt căm thù của anh ta, cô cũng không nói được lời nào.

Hách Nguyệt khẽ hé môi hít sau một hơi, lồng ngực đau đến muốn nổi tung, sau khi bình tĩnh lại cảm xúc, liền thông báo: “Cho cô hai lựa chọn, hoặc là giao hai đứa nhỏ cho tôi, hoặc đem nó nhét trở lại trong bụng.”

Vẻ mặt Lam Tuyết lập tức tái nhợt, rõ ràng là chỉ có một lựa chọn.