Bạch Nhược Hy còn trong phòng làm việc làm việc, đột nhiên nhận được điện thoại của An Hiểu.
Cô vừa trả lời điện thoại vừa xem hồ sơ.
“Alo”
Giọng nói nghẹn ngào bi thương của An Hiểu truyền đến, “Nhược Hy à, chú của con muốn li hôn với mẹ, ông ta điên rồi, ông ta lại đem tất cả tiền của mình đều quyên cho hội từ thiện, lại còn đem toàn bộ cổ phần chuyển nhượng cho người phụ nữ Trần Tĩnh kia, ông ta... Ông ta chẳng những muốn ly hôn với mẹ, lại còn muốn đoạt tài sản của mẹ, ông ta muốn một nửa tài sản của mẹ để xây cho Trần Tĩnh một khu vườn cây, ông ta... ông ta giống như biến thành một người khác vậy.”
“Chú đúng chính xác là bị bệnh. Bạch Nhược Hy không chút hoang mang mở miệng: Ông ấy đã muốn như vậy, mẹ cứ để như vậy đi.”
“Bạch Nhược Hy...” An Hiểu rống lên, tức giận mắng to: “Con cuối cùng có phải là con gái của mẹ không? Bây giờ ông ta đem hết tài sản của mẹ cho người khác rồi, con không những không giúp mẹ mà còn nói những lời như vậy sao?”
Bạch Nhược Hy lạnh lùng hừ một tiếng, đem bút trong tay đặt xuống mặt bàn, ngồi dựa vào ghế, chậm rãi nói: “Vậy mẹ muốn con làm như thế nào?”
Con nói Kiều Huyền Thạc giúp mẹ một chút, nó nhất định sẽ nghe lời con.
Bạch Nhược Hy nhướn mày, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, hỏi: “Anh ba tại sao phải giúp con? Con bây giờ là em gái của anh ấy, không phải vợ anh ấy, cũng không phải là người phụ nữ của anh ấy.”
“Mẹ... “ An Hiểu sững người muốn nói lại thôi Bạch Nhược Hy nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: “Đừng quên đây chính là mẹ nói, con là con gái của mẹ cùng Kiều Nhất Xuyên, còn có mẹ gả cho Kiều Nhất Xuyên đến bây giờ, trừ con ra, trên người cũng là người mang theo thứ gì, một chút cũng không có, mẹ cũng đã hưởng thụ hai mươi mấy năm vinh hoa phú quý, từ Kiều gia đạt được không ít tiền tài, cho dù ngươi bây giờ không có gì cả, cũng không có thua thiệt.”
“ Con, con...”Giọng điệu của An Hiểu lạnh như băng, nét mặt méo mó vì tức giận, không nói nên lời, chỉ hít sâu một hơi.
“Hơn nữa, căn biệt thự hiện tại mẹ đang ở, cũng là tiền của con mua cho, mẹ cũng chưa từng cố gắng, chưa từng vất vả, cho dù có bị cướp đi một nửa, mẹ cũng không cần bận tâm, dù sao là mẹ cũng có hời.”
An Hiểu tức giận đến mức gầm lên như một kẻ điên: “Bạch Nhược Hy, con không được quên, là mẹ sinh con nuôi con, là mẹ một tay nuôi nấng con, con bây giờ đây là thái độ gì, con biết con nói lời như vậy có giống tiếng người sao?”
Bạch Nhược Hy bình tĩnh nói: “Đúng vậy, sinh con ra là mẹ, mà tiền nuôi con là của chú Kiều cho, nghiêm túc mà nói, là mẹ sinh con, chú Kiều nuôi, Dì Thu nuôi con lớn. Người con yêu nhất là Thu Di hiện đã không còn sống.”
Bạch Nhược Hy không muốn nghe bà nói nhảm, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, con còn đang bận, khi nào rảnh thì nói chuyện.” Nói xong, Bạch Nhược Hy lập tức ngắt điện thoại.
Đầu cô lập tức sạch sẽ, không còn nghe thấy giọng nói của An Hiểu, thế giới của cô rất sạch sẽ, ít nhất sẽ khiến cô cảm thấy mình bớt bẩn hơn.
Bạch Nhược Hy thở dài một tiếng, đặt di động xuống.
Nháy mắt, tâm tình của cô trở nên tồi tệ không cách nào làm việc được nữa.
Bạch Nhược Hy không ngờ đưa Kiều Nhất Xuyên đến bệnh viện gặp Tĩnh tỷ, mới một ngày, đã có kết quả như vậy.
Cô đang chìm trong suy nghĩ.
Điện thoại lại reo.
Bạch Nhược Hy liếc nhìn màn hình, là Trần Tĩnh đang gọi.
Cô ngay lập tức nhấc máy và kết nối với điện thoại.
Alo, chị Tĩnh.. Bạch Nhược Hy lập tức vui vẻ lên.
Trần Tĩnh giọng nói vui vẻ qua điện thoại, trong lòng có chút hưng phấn: “Tiểu Hi, buổi sáng chị đã kiểm tra toàn diện rồi, bác sĩ đánh giá thể trạng của chị rồi nói có thể xuất viện, Huyền Thạc hiện đang vào bệnh viện để làm thủ tục xuất viện cho chị.”
Bạch Nhược Hy bỗng nhiên đứng lên, lập tức cầm lấy túi xách, vui vẻ mừng rõ, buồn phiền vừa rồi bị quét sạch, kích động không thôi: “Quá tốt, chị Tĩnh, chúc mừng chị đã khỏi bệnh, rốt cục có thể xuất viện, em đi đón chị, em sẽ đến bệnh viện ngay bây giờ.”
“Em nếu bận rộn cũng không cần đến. “
“Không thành vấn đề, dù sao cũng không xa lắm, em đi đón chị.”
Trần Tĩnh cười ngọt ngào: “Được, vậy chị chờ em, Huyền Thạc bây giờ đi nghe bác sĩ căn dặn cùng xem kiểm tra báo cáo, thủ tục xuất viện cũng không hoàn thành nhanh như vậy, chị chờ em.”
Bạch Nhược Hy vừa cầm túi vừa bước ra ngoài nói: “chị Tĩnh, hôm nay em sẽ tự vào bếp, nấu đồ ăn cho chị, nấu những món chị thích ăn nhất.”
Tĩnh tỷ hạ giọng, cười hì hì thì thầm: “Tiểu Hi à, chị vụng trộm nói cho em, chị thích ăn nhất là đồ ăn con trai chị làm.”
Hì hì. Bạch Nhược Hy cũng hạ giọng cười, cảm giác Kiều Huyền Thạc sẽ nghe được, hai người vụng trộm thì thầm: “Em cũng thế.”
“Nếu để cho Huyền Thạc biết, liệu nó có từ chức về làm đầu bếp cho chúng ta không?”
Bạch Nhược Hy bất đắc dĩ vịn cái trán, cười nói: “Ha ha, anh ba thật đáng thương, lại bị chúng ta xa lánh.”
“Chị đoán thằng nhóc này muốn đi theo hẹn hò với em, chị biết tâm tư của nó, nó bình thường bận quá, cũng không có thời gian hẹn em, không có thời gian cùng ngươi đi du lịch, đi giải sầu, chị chính là để nó ghen, không cho nó đi cùng.”
“Chị Tĩnh, hóa ra chị là người mẹ như vậy, anh ba mà biết sẽ rất đau lòng.”
Trần Tĩnh vui vẻ không giải thích được, cười ngọt ngào: “Ha ha, chị có phải là quá xấu rồi?”
“Ừ, có chút. “ Bạch Nhược Hy hùa theo ý của bà, trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Trần Tĩnh đột nhiên hạ giọng: “Tiểu Hi, chị không nói chuyện với em nữa, anh hai, anh ba của em đều đến rồi.”
“Được rồi, em cũng sắp đến rồi, chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Trần Tĩnh nói xong liền ngắt cuộc điện thoại.
Cúp điện thoại, trong lòng Bạch Nhược Hy lập tức chùng xuống, nụ cười trên mặt cũng từ từ tắt ngấm, một nỗi u sầu không thể giải thích tràn vào trong lòng.
Từ cuộc trò chuyện với Trần Tĩnh, có thể thấy Trần Tĩnh rất thích cô, rất yêu cô và rất mến cô.
Cô rất muốn ở bên anh ba, nhưng Trần Tĩnh có thể chấp nhận cô sao?
Bệnh viện. Trong khu phòng bệnh VỊP.
Bạch Nhược Hy gõ vang cửa phòng bệnh.
Bên trong truyền đến giọng của Kiều Huyền Hạo:”Mời vào.”
Bạch Nhược Hy đẩy cửa ra.
Kiều Huyền Thạc và Kiều Huyền Hạo đang thu dọn quần áo và đồ dùng cần thiết hàng ngày cho Trần Tĩnh, còn Trần Tĩnh thì ngồi trên sô pha ăn trái cây, ba người đều nở nụ cười dịu dàng khi thấy cô bước vào.
“Anh ba, anh hai, chị Tĩnh”, Bạch Nhược Hy sau khi bước vào gật đầu lễ phép chào hỏi.
Kiều Huyền Thạc mân môi mỏng cười cười, ánh mắt nhìn cô trở nên cưng chiều, ý cười mang theo bất đắc dĩ, cô vậy mà lại khách sáo như vậy.