Cả một đêm hoan ái, vẫn không làm người đàn ông sung sức này cảm thấy thỏa mãn.
Bạch Nhược Hi vẫn đang buồn ngủ, cảm giác được có một đôi bàn tay to đang muốn nhóm lửa cơ thể cô, xoa nắn khắp nơi.
Cô bực bội duỗi tay ra đẩy bàn tay của người kia ra: Hừm … đừng động nữa “Nhược Hi, tỉnh dậy đi.”
“Hư, không muốn, em muốn ngủ tiếp.” Bạch Nhược Hi lẩm bẩm, khoan thai chui vào trong lồng ngực Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc thổi vào tai cô, thì thầm bằng một giọng khàn khàn đầy cuốn hút: “Cùng anh trở về nhà họ Kiều.”
“Không muốn.”
“Chúng ta sẽ sống trong nhà riêng của chúng ta.”
Bạch Nhược Hi khẽ giật mình, ý thức trở nên tỉnh táo hơn một chút, nhà của chúng ta?
Ngôi nhà đó là nơi ở của tướng quân sao?
Cô cũng nhớ nó, nhưng đó không còn là nhà của cô nữa, và cô không có đủ tự tin để sống ở đó.
Bạch Nhược Hi dụi mắt, miệng lẩm bẩm: “Đừng chỉ nghĩ đến bản thân chúng ta, chúng ta cũng phải xem xét cảm xúc của chị Tĩnh, nếu em sống ở trong đó, anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác của chị Tĩnh sẽ như thế nào khi mẹ em đến đó tìm em không?”
Vậy chúng ta hãy chờ thêm vài ngày nữa đi, chỉ qua vài ngày nữa thôi trời sẽ sáng trong. Kiều Huyền Thạc xúc động tự mình lẩm bẩm. (ý của Thạc là mọi chuyện sẽ trở nên rõ ràng).
Bạch Nhược Hi không hiểu ý anh ta, với lấy điện thoại di động, nhìn xe, dự báo thời tiết trên màn hình, dùng điện thoại di động bấm vào dự báo thời tiết trong tuần rồi gật đầu: “Ừm, sẽ nắng thật đấy.”
Buổi sáng, Kiều Huyền Thạc không chút nào muốn rời khỏi chiếc giường lớn.
Sự lười biếng của anh đều là vì người phụ nữ đang năm trong lồng ngực.
Tại quân khu.
Bên ngoài song sắt.
A Lương kính cẩn đi theo Kiều Huyền Thạc đến phòng bệnh.
Khi người lính canh cửa nhìn thấy Kiều Huyền Thạc, anh ta lập tức cúi chào, sau đó quay người ra mở cửa.
Cửa mở ra, Kiều Huyền Thạc và A Lương lần lượt bước vào phòng.
Trong phòng bệnh đơn sơ của trại giam, có một người phụ nữ hốc hác đang nằm trên giường, một tay cô ta đang bị xích vào khung giường.
Kiều Huyền Thạc bước đến bên giường bệnh, nhìn xuống người phụ tiều tụy trên giường, cô ta đang nhắm mắt ngủ, hơi thở rất đều.
Cổ tay, đùi và vai của cô ta đều bị trúng đạn, không may kinh mạch một tay bị đứt hoàn toàn, gãy xương, cả bàn tay mất chức năng vận động.
“Bây giờ không biết tôi nên gọi cô là chị? Hay nên gọi cô là Doãn Âm?”
Kiều Huyền Thạc nhẹ giọng hỏi.
Doãn Âm không lên tiếng, nằm bất động như người đang ngủ.
Kiều Huyền Thạc không cảm thấy phiền tiếp tục hỏi: “Có lẽ, tôi nên gọi cô là lão ngũ, lão ngũ của Tổ chức Ưng.”
Doãn Âm bất giác nhíu mày lại, có chút phản ứng.
“Anh cả của tôi rốt cuộc đang ở đâu?” Giọng nói của Kiều Huyền Thạc trở nên cứng rắn hơn vài phần.
Doãn Âm vẫn im lặng.
Kiều Huyền Thạc giảm tốc độ và nói một cách bình tĩnh: “Là thành viên thứ 5 đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc của Tổ chức Ưng, tôi biết quy tắc của các người cũng biết khả năng các người, các người có thể tồn tại song song trong hai giới hắc bạch lâu như vậy mà không bị bắt, cũng không lộ bất cứ sơ hở nào. Đó là do thủ lĩnh của các người vô cùng khôn ngoan, nhưng tôi biết tổ chức của các người gần đây đã thay đổi thủ lĩnh. Có lẽ thủ lĩnh mới của các người bây giờ không thích hợp lắm, khiến cho tổ chức của ngươi liên tiếp xảy ra sự cố, ngau cả cô cả cũng không giữ được, quả thực là rất vô dụng.”
Doãn Âm vẫn tiếp tục im lặng.
Kiều Huyền Thạc không khỏi nắm chặt tay, kìm chế cơn tức giận.
A Lương nghiêng người về phía anh nói nhẹ vào tai anh: “Cậu ba, không có tác dụng gì đâu, chúng tôi đã thẩm vấn cô †a nhiều ngày rồi, cô ta vẫn không chịu mở miệng. Chúng tôi cũng đã yêu câu bác sĩ tra tấn cô ta, nhưng vẫn không cậy được miệng cô ta.”
“Tra tấn?” Kiều Huyền Thạc nghi ngờ nhìn A Lương, sắc mặt tối sầm lại.
“Chỉ là lấy viên đạn ra không sử dụng thuốc tê”. A Lương tỏ vẻ bái phục nói: “Thế nhưng cô ta vẫn có thể chịu đựng mà không hé răng một lời.”
Mặc dù việc này vô nhân đạo nhưng Kiều Huyền Thạc không hề thương hại cô, chỉ cần nghĩ đến mẹ mình suýt chút nữa bị cô ta giết chết, mới vừa từ quỷ môn quan trở về, anh đã muốn giết người phụ nữ này.
Anh quyết định sử dụng con bài cuối cùng để kiểm tra cô ta, “Dương Dương không phải là con của anh trai tôi, tôi sẽ ném nó vào trại trẻ mồ côi và để nó tự sinh tự diệt.”
Doãn Âm khẽ cau mày, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, chậm rãi mở mắt ra, dùng ánh mắt sắc lạnh mà nhìn chằm chằm Kiều Huyền Thạc, nói: “Tôi vẫn còn có người nhà của tôi, anh không thể đối xử với Dương Dương như vậy, anh hãy đưa nó về cho bố mẹ tôi.”
“Vậy hãy nói cho tôi biết những gì cô biết, tôi sẽ đối xử tử tế với con trai cô, nếu không…”
Kiều Huyền Thạc cố ý dừng lại, trước đây anh không biết tình yêu của cha mẹ là gì, nhưng khi Bạch Nhược Hi bị sẩy thai, anh mới thực sự cảm nhận rõ ràng như thế nào là lòng đau như cắt.
Một đứa con còn chưa được gặp mặt đã có thể khơi dậy được tình yêu thương mãnh liệt như thế của cha mẹ, nên anh tin chắc rằng như một người mẹ đã mang thai tháng mười, một người mẹ đã nuôi con bao năm trời cũng sẽ vì đứa con của mình mà không màng tất cả.
Cũng giống như Lam Tuyết vậy.
Anh chỉ muốn đánh cược một phen với trái tim sắt đá của Doãn Âm.
“Tôi muốn gặp bố mẹ tôi.” Doãn Âm tức giận nói, giọng điệu vẫn lạnh như băng.
Kiều Huyền Thạc nhướng mày cười nhạt: “Tôi đã giải thích rồi, cô không thể mời luật sư cũng không được gặp bất cứ ai, nếu cô không nói thì cứ ở đây một mình. Tuy nhiên, cô có thời gian để chờ đợi, nhưng Dương Dương thì không thể chờ đợi được.”
“Cha mẹ tôi sẽ không cho phép anh làm điều đó.”
“Cô chỉ là con nuôi, và nhà họ Doãn cũng sẽ không vì một đứa con gái được nhận nuôi mà đắc tội với chính phủ của Tịch quốc.”
Doãn Âm nghiêng người, chật vật chống đỡ thân thể, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh muốn thế nào?”
Kiều Huyền Thạc từ từ kéo ghế và ngồi xuống bên giường. “Cô có biết nơi nào nghèo nhất ở đất nước chúng ta không? Những vùng núi xa xôi hẻo lánh mà ngay cả chính phủ cũng không giúp được gì, thiếu thốn thức ăn, thiếu nguồn nước uống, khí hậu khô hạn, núi non trùng điệp, xuống ô tô còn phải đi vài tiếng đồng hộ mới đến nơi. Tôi đã vì Dương Dương mà chuẩn bị một nơi thật tốt, có cả cô nhi viện cho trẻ mồ cô, không nơi nương tưa.”
“Anh bị điên rồi sao.”Doãn Âm gầm lên, nước mắt chực trào ra ngay lập tức, nghĩ đến việc con trai mình bị đưa đến đó để chịu tội, không có cha mẹ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, liền cảm thấy tim như bị dao cắt.
Kiều Huyền Thạc vẫn thể hiện ánh mắt lãnh đạm, cố ý tỏ ra ngả ngớn nói: “Tôi có điên cũng không thể theo kịp cô, để anh tôi cắm sừng nhiều năm như vậy, còn để nhà họ Kiều nuôi con cho người ngoài bao lâu nay, tôi tuyệt đối sẽ không đối xử tử tế với cô và Dương Dương. Anh trai tôi bây giờ còn chưa rõ sống chết.
Món nợ này chắc hẳn tôi nên tính sổ lên đầu cô và Dương Dương. Thái độ của cô sẽ quyết định số phận của Dương Dương.”
Doãn Âm cắn chặt môi dưới, nước mắt lưng tròng, cho dù bị bắn cũng không rơi một giọt nước mắt, nhưng khi nghĩ đến con trai sắp phải chịu đựng đau khổ, cô ta bật khóc, nước mắt đầy mặt.
Ngập ngừng hồi lâu, Doãn Âm nghẹn ngào lẩm bẩm: “Sẽ không, ông ta nhất định sẽ không để con trai mình phải khổ sở.”
Đôi mắt của Kiều Huyền Thạc hơi trầm xuống, buột miệng thốt lên: “Hắn †a là ai?”