Anh lấy điện thoại di động gọi cho Trần Tĩnh hỏi thăm, đảm bảo tâm trạng và bệnh tình của mẹ tốt anh mới yên tâm đi gặp người phụ nữ của mình.
Vào buổi tối.
Tiểu khu Xuân Điền Lí.
Kiều Huyền Thạc tiến vào bãi đậu xe, đỗ xe xong anh liền bước ra khỏi xe và đi vào tiểu khu.
Tất cả chỗ để xe ở khu vực này đều phải trả tiên, nhưng chưa ai dám thu tiền của anh, thậm chí có người còn nhận ra anh, vì anh thường xuyên ra vào khu vực này nên việc quản lý cùng vệ sinh ở đây đã trở thành quy củ.
Kiều Huyền Thạc đến nhà Bạch Nhược Hy, trực tiếp nhập mật mã vào cửa.
Khi anh vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng xào nấu và tràn ngập mùi thơm toàn bộ phòng nhỏ.
Một cảm giác ấm áp tràn ngập trái tim Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc ôm lấy eo thon của cô, nhìn xuống khuôn mặt tươi cười hạnh phúc, bất giác nở một nụ cười dịu dàng ngọt ngào: “Anh đói bụng nên muốn đến đây ăn cơm.”
“Làm sao giờ? Em không biết anh sẽ qua đây nên chỉ nấu cho một người ăn.”
“Không sao”. Kiều Huyền Thạc bế cô lên ôm eo đi đến bàn bếp.
Bạch Nhược Hy chân cách mặt đất một khoảng, cô không biết anh muốn làm gì: “Anh ba, anh sao vậy?”
“Anh sẽ ăn em”
Bạch Nhược Hy mới kịp phản ứng, vừa định buông tay ra thì Kiều Huyền Thạc đã đến bếp tắt lửa. Tuy nhiên, Bạch Nhược Hy đang buông tay ra thì anh vẫn vòng tay ôm eo cô.
“Anh ba, em nấu xong trước đã, anh ngồi đợi chút, em nấu thêm một tô mì và chiên hai quả trứng”. Bạch Nhược Hy đẩy ngực anh nhưng Kiều Huyền Thạc không buông ra lập tức cúi xuống hôn cô.
Mục đích của anh rất mạnh, Bạch Nhược Hy né tránh, ngượng ngùng xấu hổ, vừa cười vừa lẩm bẩm: “Anh ba, đừng như vậy, chúng ta đi nấu cơm ăn trước đi.”
Kiều Huyền Thạc đỡ gáy cô, cố định đầu cô, ra lệnh: “Hôn một chút.”
“Không được, em có mùi khói dầu khắp cơ thể.
“Ngoan, nghe lời”. Kiều Huyền Thạc nheo đôi mắt đầy mê hoặc và dịu dàng dỗ dành.
“Em giúp anh vui vẻ, anh sẽ nấu đồ ăn ngon cho em.”
Người đàn ông này thật đúng là biết dụ dỗ người ta.
Bạch Nhược Hy mím chặt miệng, suy nghĩ một hồi, cô cũng không có vẻ gì là phản kháng.
Lập tức nắm lấy cổ anh, đôi môi đỏ mọng của cô hôn lên môi anh.
Ngay khi chạm vào, anh đã muốn lấy lại chủ quyền, nụ hôn cuồng nhiệt khiến cô ngã trong vòng tay anh ta.
Cô nghĩ đó là chỉ là một nụ hôn nhưng Bạch Nhược Hy hoàn toàn không ngờ tới, anh trực tiếp dồn cô vào tường hôn, anh không nhịn được, vừa dỗ vừa dụ rồi ăn luôn cô trong bếp.
Nhiệt huyết lan tỏa khắp gian bếp chật hẹp.
Từ nhà bếp lên phòng khách.
Từ chạng vạng đến tối.
Phòng khách tối om, ánh đèn đêm từ ngoài ban công yếu ớt chiếu vào.
Trên chiếc ghế sô pha ấm áp trong phòng khách, Bạch Nhược Hy lười biếng nằm lên nửa thân trên trần trụi của Kiều Huyền Thạc, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Anh ba, chúng ta vẫn nấu ăn à?”
“Đương nhiên là phải nấu rồi, em đói chứ?”
“Ừm”. Bạch Nhược Hy gật đầu, cô không thể tin được người đàn ông này nữa, không phải nói chỉ hôn một chút thôi sao?
Mất gần một giờ triền miên, hiện tại cô rất đói và kiệt sức vì tiêu hao thể lực quá nhiều.
Mặc dù cô đã mệt lả đi và toàn thân tê liệt nhưng anh lại tràn đầy năng lượng, tinh thần phấn chấn.
“Em tắm nước ấm đi anh sẽ nấu đồ ăn ngon cho em.”
“Em không đi nổi”. Bạch Nhược Hi làm nũng một trong vòng tay anh vài lần.
Kiều Huyền Thạc âu yếm hôn lên trán cô một cái, trực tiếp bế cô vào phòng tắm, chỉnh lại nước ấm cho cô xong liền đi ra, vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Nửa giờ sau.
Bạch Nhược Hy tắm rửa sạch sẽ.
Đèn phòng khách được bật sáng, khi cô bước ra, trên bàn đã bày sẵn ba món ăn và một món canh, còn có thêm bánh trứng.
Vì cơm không đủ, nên Kiều Huyền Thạc đã làm món bánh trứng. Kiều Huyền Thạc đặt tạp dề sang một bên, bước đến nắm tay cô và kéo ghế cho cô ngồi: “Đói rồi sao?”
“Không có”. Bạch Nhược Hy ngước mắt nhìn anh nở nụ cười: “Anh ba, anh là người toàn năng, nấu ăn giỏi như vậy, không biết tìm vợ rồi có ích lợi gì?
Kiều Huyền Thạc xoa đầu cô và cười nói: “Ai nói lấy vợ là để nấu ăn?”
“Em được dùng để làm gì?”
Kiều Huyền Thạc ngồi xuống đối diện Bạch Nhược Hy, bưng bát súp lên đưa cho cô, bình tĩnh nói: “Vợ Kiều Huyền Thạc là dùng để làm ấm giường.”
Bạch Nhược Hy nhíu mày, sắc mặt trầm xuống, thấp giọng nói: “Dục vọng.”
Cô cũng muốn nghe anh nói rằng vợ anh đang đau. Nhưng rõ ràng, anh không biết nói ngọt.
“Anh là đang thành thật thôi”. Kiêu Huyền Thạc đưa bát súp cho cô với một nụ cười nhỏ.
Bạch Nhược Hy cầm bát không để ý tới anh, rốt cuộc cô có thể cảm thấy mình thực sự không phải làm việc nhà hay lo lắng chuyện bên cạnh người đàn ông này, tần suất làm ấm giường quả thực cao hơn.
Nhưng đối với cả hai còn đang trẻ, đây chẳng phải là điều đáng mừng sao?
Bạch Nhược Hy dùng thìa khuấy súp, im lặng một lúc, ngước mắt lên nhìn Kiều Huyền Thạc hỏi: “Anh ba, anh có thể giúp em một việc được không?”
Kiều Huyền Thạc cười khổ, nhàn nhạt hỏi: “Tại sao lại dùng từ giúp đỡ?
Việc của em cũng là việc của anh.”
“Bởi vì đây không phải là việc của em, là của Lam Tuyết.
Kiều Huyền Thạc đang uống canh liền dừng lại, đơ người trong vài giây, sau khi phản ứng lại, sắc mặt trầm hơn và giọng điệu nhạt dần: “Chúng ta là người ngoài, không tiện can thiệp vào chuyện của Lam Tuyết và Hách Nguyệt.”
Bạch Nhược Hy đầy phân nộ nói: “Chính anh không nghĩ rằng Hách Nguyệt rất quá đáng sao? Con là của anh ta nhưng anh ta chưa bao giờ đoái hoài, anh có biết nỗi đau khi mang thai chín tháng mười ngày của người phụ nữ không? Anh có biết cuộc sống của một người phụ nữ với hai đứa con và một người mẹ bại liệt phải trải qua bao khó khăn không? Hách Nguyệt không chăm sóc con ngày nào, sao bây giờ lại cướp mất con của Lam Tuyết? Đó là huyết mạch của Lam Tuyết, đây không phải là giết chết cô ấy sao?”
Kiều Huyền Thạc đặt bát đũa trên tay xuống, dựa lưng vào ghế nhìn Bạch Nhược Hy, nhẹ giọng nói: “Em muốn anh giúp thế nào?”