Kiều Huyền Thạc muốn cười, cơn xúc động xộc lên đầu, trên khuôn mặt anh, vẻ lạnh lùng nháy mắt tan rã, thoáng lộ ra ý cười đang kìm nén.
Bác sĩ lại cầm lấy hai tờ giấy khác: “Hai tờ này, Doãn Nhụy, Doãn Đạo, cũng không phải quan hệ thân thích, phân tích số liệu đã có.
kết quả, khác biệt rất lớn.”
Kiều Huyền Thạc khẽ nhíu mày, mắt sắc chìm chìm, kết quả này khiến anh ngạc nhiên Thì ra tưởng rằng chỉ có Doãn Âm là nhận nuôi, ai ngờ Doãn Nhụy cũng là nhận nuôi Kiều Huyền Thạc rơi vào trầm tư.
Bác sĩ đột nhiên kéo dài giọng: “Thật kỳ lạ Ngược lại hai người này lại có quan hệ thân thích”
“Ai?” Kiều Huyền Thạc lấy tinh thần căng thẳng nhìn về phía bác sĩ.
Huyền Thạc bình phục tâm tình, giao giấy tờ cho bác sĩ: “Viết chỉ tiết hai kết quả này, không cần làm giả. Còn nữa, bất kể ai tới lấy báo cáo cũng nhất định không được để lộ quan hệ máu mủ giữa Bạch Nhược Hy và Doãn Đạo.”
“Chúng tôi có đạo đức nghề nghiệp”
Câu này khiến Kiều Huyền Thạc cảm thấy hổ thẹn Là anh bắt những bác sĩ có đạo đức nghề nghiệp này giờ phút này không có đạo đức.
Có điều đứng trước nguy hiểm, muốn sống là bản năng của con người, bác sĩ cũng không dám đấu với súng trên hông A Lương.
Kiều Huyền Thạc mỉm cười, tán thành gật lầu, khách khí võ vỗ bả vai bác sĩ: “Vất vả rồi Bác sĩ bị sự nhiệt tình đột ngột của anh dọa cho sững sờ, cứng người.
Kiều Huyền Thạc quay người muốn đi, lại phát hiện A Lương đang mải chơi với một y tá Anh đi qua, dừng lại bên cạnh A Lương, tâm tình vô cùng tốt, giọng ôn hòa hờ hững nói: “A Lương”
“Vâng” A Lương bỗng nhiên đứng lên, tốc độ cực nhanh, tư thế hùng hồn mà mãnh liệt.
Y tá giật mình, điện thoại bay ra khỏi tay, hét lên một tiếng ‘Á..”, không đoán được cú đứng lên của A Lương, ngạc nhiên nhìn điện thoại vỡ vụn trên mặt đất, lại nhìn A Lương, hai cánh tay giơ lên giữa không.
trung hồi lâu không có phản ứng, dáng vẻ trợn mắt há miệng đầy bất đắc dĩ.
A Lương vẫn đứng đấy rất nghiêm túc.
Kiều Huyền Thạc nhếch môi cười, nhẹ nhàng ra lệnh: “Cậu không cần đi theo tôi đâu, để lại cho cậu, đưa mấy vị y tá và bác sĩ này về nhà đi, tiện thể mua điện thoại mới bồi thường cho người ta”
“Vâng”
Dặn dò xong, Kiều Huyền Thạc nhanh chân rời đi.
Mấy bác sĩ lập tức thở phào như trút được gánh nặng.
A Lương áy náy đi đến bên cạnh, nhặt di động lên, màn hình đã vỡ, anh ta sờ sờ màn hình, dịu dàng nói nhỏ: “Xin lỗi, tôi mua cái mới cho cô nhé.”
Tiểu Khiết nhìn bề ngoài cứng rắn của A Lương đột nhiên nói lời dịu dàng như vậy, tương phản quá lớn, khiến cô ấy không nhịn được cười.
Chung cư Xuân Điền Lý.
Bạch Nhược Hy rửa mặt sạch sẽ, nằm trên giường nhìn màn hình điện thoại di động, liên tục lướt làm mới.
Kiểm tra WiFi, kiểm tra tín hiệu.
Các phương diện không hề có vấn đề, thế nhưng Kiều Huyền Thạc mãi không nhắn tin hay gọi điện đến.
Cô cầm điện thoại di động bực bội lăn lộn trên giường Còn hai ngày nữa là đến lễ đính hôn của Hách Nguyệt, Kiều Huyền Thạc lại đang giận cô như này, vậy cô có nên đi không?
Phải năm ngày nữa mới có kết quả DNA, bây giờ cô rất phiền muộn, không biết nên làm sao Nếu như, có báo cáo kiểm tra, cô và Kiều Huyền Thạc không có quan hệ máu mủ, vậy bây giờ cô như này, Kiều Huyền Thạc tuyệt vọng với cô rồi, cô phải làm sao đây?
Nếu như bây giờ dỗ anh vui vẻ, nếu như kết quả là anh em, phải xa nhau lần nữa, chia †ay triệt để, dù có chết già cũng không qua lại.
Thì bây giờ cần gì phải đi lấy lòng anh chứ?
“Á á á..” Bạch Nhược Hy gãi tóc, lăn lộn trên giường: “Phiền quá đi, phiền quá đi…”
Hai cái tôi đang đánh nhau trong lòng.
Còn có ngọn lửa nhớ nhung đang cháy trong lồng ngực.
Cảm thấy tinh thần như sắp phân liệt vậy.
Xoắn xuýt hồi lâu, cô vẫn là không nhịn được, cầm điện thoại di động lên gọi cho Kiều Huyền Thạc.
Tiếng chuông đang vang lên.
Có điều sau hai tiếng.
Lại cúp mất.
Kiều Huyền Thạc trực tiếp cúp máy với cô.
Bạch Nhược Hy ngạc nhiên bỏ điện thoại ra khỏi tai, nhìn màn hình, trợn tròn mắt.
‘Cố ý không nhận điện thoại của cô à?
Xem ra anh thật sự tức giận.
Bạch Nhược Hy lấy dũng khí, lại gọi lần thứ hai Ai ngờ lần này chỉ vang lên một tiếng đã cúp máy.
“Không thể nào”’ Bạch Nhược Hy lại nhìn màn hình lần nữa, ngơ ngác lẩm bẩm: “Anh Ba, anh giận thật rồi sao?”
“Chẳng lẽ mình sai rồi sao? Tam quan của mình đứng đản, không yêu đương với anh ruột cũng có lỗi sao?”
Bạch Nhược Hy khổ não bỏ di động qua một bên, gãi mái tóc rối bời, vùi vào trong chăn.
“Anh Ba, em xin lỗi…
Trưa hôm sau.
Bệnh viện nhỉ Phòng bệnh VIP.
Sau khi Kiều Huyền Thạc gõ cửa, chậm rãi đi vào, Doãn Nhụy nằm trên giường nhìn thấy Kiều Huyền Thạc đến thăm cô ta, mặc dù đến tay không, song cô ta vẫn vô cùng mừng rỡ.
Cô ta kích động ngồi dậy, hai tay vuốt tóc chỉnh lại kiểu tóc và quần áo của mình, nụ cười trên mặt xán lạn mà kích động, ánh mắt nóng bỏng nhìn Kiều Huyền Thạc, yếu ớt nói: ‘Huyền Thạc, cuối cùng anh cũng đến rồi, em bị thương nặng như vậy mà anh không đến thăm em, em cứ tưởng anh..anh..”
Nói rồi, nước mắt của cô ta lập tức tràn ra khỏi mắt, lê hoa đái vũ, khóc điềm đạm đáng yêu.
Kiều Huyền Thạc sâm mặt, chậm rãi đi đến trước mặt Doãn Nhụy.
Anh làm như không thấy nước mắt của Doãn Nhụy, giọng lạnh lẽo nói từng chữ: “Doãn Nhụy”
“Ừm?” Doãn Nhụy ngước nhìn anh, nước mắt to như hạt đậu trượt xuống gương mặt.
“Thu lại nước mắt rẻ mạt của cô đi” Anh lạnh lùng phẫn nộ nói Doãn Nhụy trợn tròn mắt, thất thần không nhúc nhích.
Thái độ của Kiều Huyền Thạc với cô ta gay gắt lạnh lùng khiến cô ta tạm thời không chấp nhận được, không dám tin ngước nhìn anh.
“Cô cảm thấy tôi nên để cô ngồi tù, hay giết cô luôn cho hả giận đây?”
Cánh môi Doãn Nhụy khẽ run, hoảng sợ bối ối, giọng run rẩy: “Huyền, Huyền Thạc..anh, anh có ý gì?”
Kiều Huyền Thạc híp đôi mắt cao thâm, khóe môi nhếch lên khinh khinh, hỏi không nương tình: “Cần tôi nói rõ từng tội của cô, hay trong lòng cô tự biết, tự mình nói ra đây?”
Anh lạnh đến nỗi khiến người ta sợ hãi, Doãn Nhụy ra vẻ vô tội lắc đầu: “Em không hiểu, Doãn Nhụy em không thẹn với lương †âm. Em không rõ sao anh lại nói vậy”