Kiêu Huyền Hạo đưa Bạch Nhược Hy về công ty.
Anh ta lái xe trở lại Tập đoàn Kiều Thị, vừa vào tòa nhà, Kiều Tiếu Tiếu đã chờ đón, cô ta hào hứng: “Anh Hai, hôm nay sao anh đến công ty muộn vậy?”
Kiều Huyền Hạo dừng bước chân, lắng lặng nhìn Kiều Tiếu Tiếu, nụ cười của cô ta ngọt ngào, hồn nhiên ngây thơ như ánh nẵng, Kiều Tiếu Tiếu như này rất khó khiến người †a tưởng tượng cô ta từng có quá khứ u ám.
Nếu như, Kiều Tiếu Tiếu không phải em họ của anh ta, anh ta có thích cô gái này không? Cho dù chỉ có thương hại, có lẽ anh ta cũng sẽ bảo vệ cô không bị ai bắt nạt, không bị tổn thương nữa chăng?
Bởi vì đi kiểm tra DNA với Bạch Nhược Hy, khi Kiều Huyền Hạo nhìn thấy Kiều Tiếu Tiếu, cũng có chút xúc động, muốn chứng mình quan hệ của hai người.
Nhưng suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu, không dừng lại quá lâu song lại thấy rất hoang đường.
“Anh Hai, anh sao vậy?” Kiều Tiếu Tiếu nhíu mày, gọi lại tâm hồn của anh ta, Kiều Huyền Hạo sực tỉnh, lạnh nhạt hỏi: “Tìm anh có chuyện gì không?”
“Cho anh xem này” Kiều Tiếu Tiếu chìa tài liệu trong tay ra trước mặt anh ta: “Xem xem có hài lòng với thành tích của em không?”
Kiều Huyền Hạo nhận tài liệu của Kiều Tiếu, giọng ôn hòa: “Tiếp quản điện ảnh Kiều đã quen chưa?”
“Em cảm thấy rất tốt” Kiều Tiếu Tiếu ngửa đầu nhìn anh ta, ánh mắt tràn ngập ánh sáng tự tin Kiều Huyền Hạo bị nụ cười của cô ta lây nhiễm, cũng không khỏi mỉm cười khẽ.
Kiều Tiếu Tiếu kéo cánh tay của anh ta đi về phía thang máy: “Anh Hai, chúng ta đến văn phòng trò chuyện tiếp đi.”
Kiều Huyền Hạo đẩy tay của cô ta ra, nhíu mày: “Đây là công ty, đừng..”
Anh ta còn chưa nói hết lời, Kiều Tiếu Tiếu lập tức cắt ngang: “Em khoác tay anh họ, ai dám có có ý kiến, huống chỉ anh là Chủ tịch, em không tin có ai dám lắm miệng” Đừng ăn cắp nữa nhé!
Kiều Huyền Hạo rất bất đắc dĩ hít thở dài, mặc cho cô ta kéo vào thang máy.
Sau khi đi kiểm tra DNA xong với Bạch Nhược Hy, tâm tình của anh ta bỗng trở nên bất an.
Lo lắng là anh em với Bạch Nhược Hy, cũng là hi vọng là anh em với Bạch Nhược Hy, tâm tình vô cùng xoản xuýt phiền muộn.
Dẫn theo Kiều Tiếu Tiếu tới văn phòng, xem kĩ báo cáo cô ta đưa lên xong, sau khi khen ngợi một phen, Kiều Tiếu Tiếu thỏa mãn rời đi như đứa bé.
Kiều Huyền Hạo đứng lên khỏi bàn làm việc, đi đến đứng trước cửa kính, một tay đút túi nhìn về phương xa, trái tim nặng nề luôn mang theo chút bất an.
Anh ta chìm vào suy tư, trong lòng nghĩ đến chuyện của Kiều Huyền Thạc và Bạch Nhược Hy, xoắn xuýt, do dự.
Thật ra, anh ta biết mình vẫn luôn lừa mình dối người, cho dù Bạch Nhược Hy và em Ba anh ta không thể ở bên nhau, anh cũng không có hi vọng có được Bạch Nhược Hy.
Bởi vì ở trong suy nghĩ của Bạch Nhược Hy, anh ta là anh trai, anh Hai chỉ có tình thân.
Im lặng tốt một lát, anh ta lấy di động ra khỏi túi quần.
‘Cúi đầu ấn số của Kiều Huyền Thạc, gọi đi…
Tiếng chuông vang lên, sau vài tiếng, Kiều Huyền Thạc nhận nghe điện thoại: “Alo, anh Hai.”
Nghe thấy giọng của đối phương, Kiều Huyền Hạo dừng lại một chút, hít sâu một hơi, quyết định nói nghiêm túc: “Em Ba, nói cho em một chuyện.”
“Ừm, anh Hai nói đi”
“Buổi sáng, Nhược Hy kéo anh đi làm DNA rồi”
“..” Kiều Huyền Thạc im lặng không nói gì.
Kiều Huyền Hạo thở dài một tiếng, thơ ơ mở miệng: “Anh cũng nghe Nhược Hy nói, An Hiểu nói cô ấy cũng là con gái của cha, bởi vì nghỉ ngờ, cho nên cần xác nhận quan hệ, anh biết em sẽ không để ý ánh mắt của người đời, cũng không thèm để ý đạo đức luân lý, trước giờ em không dễ từ bỏ như vậy: “Nếu biết, vì sao còn đi kiểm tra cùng Nhược Hy?” Kiều Huyền Thạc không vui hỏi.
“Anh không có lý do từ chối” Kiều Huyền Hạo nặng nề nói.
“Làm ở đâu?”
“Cơ quan kiểm tra cấp một.”
“Cám ơn anh, anh Hai.”
“Em định làm gì?”
“Em sẽ xử lý” Kiều Huyền Thạc ôn hòa nói: “Lần sau nói tiếp, em cúp trước đây”
Nói xong, cuộc gọi dừng ở đây.
Kiều Huyền Hạo bỏ di động vào túi quần, thở dài một tiếng, nhìn qua bầu trời thành phố, nắng ấm rạng rỡ chiếu xa ngàn dặm, chiếu vào mỗi ngóc ngách của thành phố.
Thu cả hình hài thành phố to lớn vào mắt, lại xa xôi ngàn dặm Chập tối.
Một chiếc xe quân đội siêu ngầu dừng trước cửa bệnh viện.
Một quân nhân mặc quân trang đi giày da xuống xe, đi ra sau xe mở cửa ghế sau, Kiều Huyền Thạc bước xuống từ trong xe, A Lương cũng xuống ghế lái phụ, đi theo sau lưng Kiều Huyền Thạc sải bước vào bệnh viện Lúc này, cửa phòng kiểm tra đã đóng, mấy bác sĩ và y tá trực ban vẫn chưa tan làm.
Kiều Huyền Thạc phong thái đi vào khoa kiểm tra, y tá nhìn thấy hai quân nhân đi đến, vội nói: “Xin lỗi, muốn làm kiểm tra thì xin đợi đến ngày mai, thời gian lấy máu là…”
Y tá còn chưa nói xong, A Lương đã đóng cửa phòng kiểm tra, chậm rãi khóa lại Bác sĩ và y tá sau cửa kính đều ngẩn ra, căng thẳng nhìn Kiều Huyền Thạc và A Lương.
Sau khi đóng cửa lại.
A Lương ngửa đầu liếc nhìn camera phòng kiểm tra, phát hiện có bốn camera, anh ta nhanh chóng đi đến góc, vịn tường nhảy lên mặt bàn bên cạnh. Động tác của anh ta nhanh nhẹn dọa bác sĩ và y tá sợ hãi, chậm rãi lui về sau, bác sĩ nam căng thẳng hỏi “Các anh là ai? Muốn làm gì?”
A Lương phụ trách tắt tất cả camera, Kiều Huyền Thạc bình tĩnh dừng lại trước cửa sổ kính phòng kiểm tra, uy nghiêm mà ôn hòa mở miệng nói với người bên trong: “Đưa cho tôi báo cáo kiểm tra DNA của Bạch Nhược Hy và Kiều Huyền Hạo”
Bác sĩ bị khí thế mạnh mẽ trên người Kiều Huyền Thạc lấn át, khẽ run lên, căng thắng nói: “Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ ra bí mật cá nhân của người khác, đây là xâm phạm…”
Kiều Huyền Thạc không muốn nghe lời giải thích của ông ta, quay người đi đến bên cửa, trực tiếp đẩy ra đi vào.
A Lương tắt tất cả camera, cũng đi theo Kiều Huyền Thạc vào phòng kiểm tra từ cửa hông.
Hai y tá và ba vị bác sĩ vô cùng căng thắng, yếu ớt nhìn Kiều Huyền Thạc đi về phía bọn họ, đều rụt vào trong góc.
Quân trang phong thái mà uy nghiêm trên người bọn họ khiến người ta sợ hãi, mang theo khí thế cao quý, mạnh mế lạnh lùng, không khí cũng trở nên mỏng manh, khí khái áp bách khiến người ở chỗ này run lẩy bẩy.
“Tôi không muốn nói thêm lần thứ hai.”
Giọng lạnh nhạt của Kiều Huyền Thạc nghiêm trọng đến nỗi khiến người ta sợ hãi.
A Lương cởi áo khoác quân trang màu xám, ném lên mặt bàn, không phải bởi vì nóng nên anh ta mới cởi quần áo, mà là giờ phút này rất dễ thấy khẩu súng bên hông anh ta.
Tất cả bác sĩ và y tá đều căng thắng nuốt nước miếng.
“Tôi… Tôi có thể hỏi anh là ai được không?”
Bác sĩ nam ấp úng hỏi.
Kiều Huyền Thạc không thèm để ý thốt ra: “Kiều Huyền Thạc.”
Lập tức, tất cả mọi người há hốc vì kinh ngạc, ngừng thở, biết đối phương là đại tướng cấp cao nhất của nước Tịch thì càng căng thẳng hơn.
Bác sĩ nam run rẩy nói: “Tướng quân, buổi, buổi sáng chúng tôi mấy lấy máu của bọn họ, kiểm tra của hai người họ vẫn còn đang chờ. Nhanh nhất cũng phải mười hai tiếng sau mới có kết quả.”
Kiều Huyền Thạc kéo ghế bên cạnh ra, bình thản ung dung ngồi xuống, một tay chống lên mặt bàn, lạnh nhạt nhìn mấy vị bác sĩ trước mặt, giọng từ tốn: “Bây giờ làm ngay.”