Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 327




Trái tim Bạch Nhược Hy run rẩy dữ dội vì câu nói này của anh, phập phồng mãnh liệt.

Cô ngước nhìn khuôn mặt khôi ngô của người đàn ông, nhìn sâu vào đôi mắt kiên định mà mê người của anh, không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn anh Toàn bộ âm thanh của thế giới như ngưng bặt, chỉ nghe thấy tiếng đập của nhịp tim, trong mắt cũng chỉ thấy ánh nhìn kiên định ung dung của Kiều Huyền Thạc.

Kiều Huyền Thạc thấy Bạch Nhược Hy ngẩn ra, dịu dàng sờ gò má cô, ngón tay thon dài chậm rãi lướt từ vành tai cô ra sau gáy, chậm rãi ngẩng đầu cô lên, nheo đôi mắt mê hoặc lòng người, cúi đầu hôn cô.

Khi khuôn mặt anh ngày càng đến gần, Bạch Nhược Hy sực tỉnh, đẩy lồng ngực anh, hai tay chống lên người anh, né tránh nụ hôn của anh, căng thẳng thốt lên: “Anh Ba, đừng như vậy”

Kiều Huyền Thạc cánh môi cô mấy centimet thì dừng lại, ngẩn người, ánh mắt hơi trầm xuống, giọng nỉ non bật ra từ cổ họng: “Ngay cả hôn cũng không thể sao?”

“Chúng ta đi làm kiểm tra đi, có DNA là rõ ràng rồi” Bạch Nhược Hy hít sâu, trái tim phập phồng, tim đập nhanh hơn, cảm giác tội lỗi lan tràn trong lòng, cô nghỉ ngờ lời của An Hiểu, nhưng cũng không thể không tin hoàn toàn.

Kiều Huyền Thạc chậm rãi ngẩng đầu lên, đút tay vào túi quần, tâm tình nặng nề, thản nhiên hỏi: “Sau đó thì sao? Làm kiểm tra xong có thể thay đổi được gì?”

Bạch Nhược Hy sợ hãi lui lại một bước, chăm chú mở miệng: “Nếu như chúng ta không phải anh em, em có thể yêu đương với anh cả đời, nếu như chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ, em…

Cô muốn nói lại thôi, câu nói tiếp theo chỉ mới nghĩ đến thôi đã vô cùng đau lòng, cô không có dũng khí nói nữa.

Sắc mặt Kiều Huyền Thạc càng lạnh hơn, thờ ơ hỏi: ‘Là anh em thì sao?”

“Chúng ta…” Bạch Nhược Hy hít sâu, chậm rãi nhắm mắt lại, khó chịu đến nỗi không nói nên lời, cô hít thở sâu, lấy dũng khí: “Chúng ta không thể loạn luân được, bất kể là tỉnh thần hay xác thịt đều không thể, chuyện quá khứ hãy coi như một cơn ác mộng, chúng ta chỉ có thể làm anh em được thôi.”

Kiều Huyền Thạc khinh thường cười nhạt một tiếng, cả trái tim bị đốt cháy, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ, hơi thở hỗn loạn, chịu đựng sóng ngầm nơi đáy lòng, lạnh lùng nói một câu: “Không kiểm tra”

Nói xong, anh dứt khoát quay người đi vào bệnh viện.

Bạch Nhược Hy vội hỏi: “Anh Ba, không kiểm tra, vậy anh tin lời mẹ em nói sao?”

Kiều Huyền Thạc bỗng dừng bước chân, đưa lưng về phía cô, im lặng, bóng lưng dày rộng lạnh lẽo như băng, hơi lạnh tràn ngập quanh người anh, ngay cả không khí cũng trở nên mỏng manh, khiến người ta có cảm giác đè nén.

Anh im lặng một lát, từng câu chữ nghiêm +úc truyền đến: “Nếu như em muốn kiểm tra quan hệ giữa chúng ta, kết quả không phải anh em thì sinh con cho anh, nếu bất hạnh, vậy chúng ta đi nhận nuôi, nhưng quan hệ khác sẽ không thay đổi, làm được hai điểm này anh sẽ đồng ý đi kiểm tra”

“Sao lại vậy được?” Bạch Nhược Hy rất ngạc nhiên vì câu nói này của anh, nếu như là anh em, còn có thể ở bên nhau được sao?

Cô không dám tưởng tượng đó là địa ngục như thế nào, cô không điên, cho nên làm không được điểm ấy, cô không bước qua được cửa ải đạo đức này.

“Anh Ba, em không thể nào yêu đương với anh ruột mình được, nếu như cuối cùng…”

Cô còn chưa nói hết lời, Kiều Huyền Thạc đã không muốn nghe tiếp nữa, nhanh chân đi vào bệnh viện.

Bạch Nhược Hy nhìn bóng lưng mất mát của anh, trái tim cũng rơi xuống địa ngục sâu không thấy đáy.

Đáy lòng như đang nhỏ máu, ngay cả hơi thở cũng như có lưỡi dao, đau đến nỗi không chống đỡ nổi.

Bây giờ đau bao nhiêu, cô càng hận mẹ mình bấy nhiêu, tại sao lại bắt bọn họ trở nên bi ai như vậy?

Lúc này, cô giống Kiều Huyền Thạc, không cách nào đối mặt được với kết quả cuối cùng.

Cô không muốn chạy trốn, cho dù cuối cùng tình yêu chỉ có thể là tình thân, cô cũng không muốn trốn tránh.

Bạch Nhược Hy quay người đi đến đường lớn.

Mỗi bước đi đều vô cùng nặng nề.

Đêm dài.

Đèn nê ông thành phố sáng chói mắt Đô thị phồn hoa vô cùng ồn ào náo nhiệt, mỗi khi đến đêm khuya cũng là lúc sống về đêm bắt đầu.

Trong quán rượu độc đáo cấp cao, âm nhạc du dương động lòng người dập dờn trong không khí.

Sự ngang tàng u ám mà có phong cách, xa hoa không mất đi đẳng cấp.

Trên một chiếc bàn tròn bày mấy chai rượu mạnh, hai cái cốc, hai đĩa đồ nhảm rượu cao cấp.

Lam Tuyết rót cho Bạch Nhược Hy một cốc rượu, hỏi rất lo lắng: “Đêm nay cậu sao vậy?

Bình thường không biết uống rượu, vậy mà lại hẹn mình ra uống rượu, rốt cuộc có chuyện gì?”

Bạch Nhược Hy cúi đầu, ánh mắt rã rời nhìn chăm chằm rượu trong chén, đã mấy phần chếnh choáng, nhưng đau đớn nơi trái tim vẫn rõ ràng.

Cô mệt mỏi thấp giọng nói: “Tuyết, làm người thật sự quá khó, bây giờ mình mệt quá”

“Có phải công việc quá mệt mỏi không? Có muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian không, giao công việc của công ty cho mình đi.”

Bạch Nhược Hy thở dài một tiếng, chậm rãi cầm lấy cốc, ngửa đầu uống cạn chất rượu cay nồng.

Cô khẽ nhíu mày vì chất rượu nặng, khó chịu cúi thấp đầu hít thở sâu, giọng trở nên khàn khàn, hỏi: “Tuyết, nếu người đàn ông cậu yêu là anh trai cậu, cậu sẽ thế nào?”

Lam Tuyết lập tức giật mình, kinh ngạc nhìn Bạch Nhược Hy, căng thắng nuốt nước miếng, nghiêng người về phía trước: “Nhược Hy, đại tướng Kiều là anh ruột của cậu à?”

Bạch Nhược Hy không trả lời câu hỏi của cô ấy, yếu ớt nói tiếp câu hỏi của mình: “Cậu có thể yêu đương với người thân của mình không?”

*Rốt cuộc là chuyện gì? Thứ Lam Tuyết để ý hơn không phải kết quả, mà chuyện đã xảy ra.

Bạch Nhược Hy đau khổ nhắm mắt lại: “Trả lời mình đi, nếu như là cậu, cậu sẽ làm thế nào?”

“Mình… mình chưa từng nghĩ đến chuyện này, bởi vì không cần phải nghĩ, đây là điều mà pháp luật và đạo đức xã hội không cho phép, mình không cách nào chấp nhận được, dù yêu cũng không chấp nhận được.”

Bạch Nhược Hy cười đắng chát một tiếng, cầm chai rượu rót rượu, thì ra không phải một mình cô như vậy, cho dù có yêu, cũng không thể bước qua cánh cửa đạo đức.

Rót một cốc rượu, Bạch Nhược Hy cúi đầu cười cay đắng, cười mình thật đáng buồn, cười nỗi bất đắc dĩ của cuộc sống bi ai này.

Cô phiền muộn uống say.

Lam Tuyết chậm rãi duỗi tay nắm chặt cổ tay của cô, ngăn động tác uống rượu của cô, rồi đưa tay cầm lấy cốc rượu của cô để vào góc bàn.

“Uống rượu cũng không giải quyết được vấn đề, bây giờ đã chắc Kiều Huyền Thạc là anh ruột của cậu chưa?”

“Anh ấy không chịu kiểm tra DNA với mình”

“Vì sao?” Lam Tuyết ngạc nhiên.

Bạch Nhược Hy khóc lại cười, chậm rãi nhìn về phía Lam Tuyết, đôi mắt rưng rưng nước mắt, thì thào: “Anh ấy muốn mình hứa bất kể kết quả như thế nào cũng phải ở bên nhau, anh ấy mới bằng lòng đi kiểm tra với mình. Thái độ của anh ấy là không để ý có phải anh em hay không, nhưng mình không chấp nhận được”

Lam Tuyết thở dài bất đắc dĩ: “Ôi, đàn ông mà, có đôi khi yêu quá điên cuồng”

“Lam Tuyết, bây giờ mình thật sự rất mệt mỏi” Bạch Nhược Hy đau đến nhói lòng, toàn thân bất lực dựa vào mặt bàn.