Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 312




Bạch Nhược Hy ngẩn ra, tâm tình rất là kích động, cô chậm rãi đưa tay ôm hông Kiều Huyền Thạc, vùi đầu vào lồng ngực anh, nghe hiểu ý anh.

Anh không muốn lợi dụng Doãn Nhụy nữa sao?

Không tiếp tục tiếp cận Doãn Nhụy nữa, vậy chẳng phải cô cũng không cần lo lắng nhiều như vậy, không cần nhãn nhịn nhìn người đàn ông mình thích ở bên Doãn Nhụy nữa đúng không?

Bạch Nhược Hy mỉm cười, chậm rãi đẩy lồng ngực Kiều Huyền Thạc ra, cúi đầu ngượng ngùng thì thào: “Ừ, vậy em nấu bữa tối chờ anh”

Kiều Huyền Thạc nhìn dáng vẻ xấu hổ ngọt ngào của cô, còn có nụ cười đã lâu không xuất hiện, quyết định vào giờ phút này là đúng.

Trong khoảng thời gian này anh vì lợi dụng Doãn Nhụy mà không để ý đến tâm tình của Bạch Nhược Hy, cũng khó trách trước đó cô tức giận như vậy, giận anh không liên lạc một tuần.

Bọn họ đều thuộc kiểu không giỏi bộc lộ, cho nên không có cách nào giải quyết được vấn đề ở trong điện thoại, cho nên một tuần anh ở nước Khưu cũng chịu đựng không gọi điện thoại, vì sợ cô chưa nguôi giận, hơn nữa nói chuyện không tốt sẽ dẫn đến mâu thuẫn.

“Anh có mang quà từ nước ngoài về cho em đấy” Kiều Huyền Thạc dịu dàng vuốt ve sợi tóc của cô, vén nhẹ ra sau tai cô, động tác vô cùng dịu dàng, ngón tay lướt nhẹ qua tai cô, vén một bên tóc cô lên.

Bạch Nhược Hy chờ mong nhìn anh, đôi mắt trong trẻo mang theo tâm tình kích động, bình tĩnh nói nhỏ một câu: “Ừm, em đi với Lam Tuyết trước đã.”

“Được”

Bạch Nhược Hy cười xán lạn như hoa như: mật, quay người đi về phía Lam Tuyết, khoác cánh tay Lam Tuyết: “Xin lỗi nhé, để cậu phải chờ lâu rồi.”

Lam Tuyết cười cứng ngắc, chậm rãi nói: “Không sao.” Nói xong, cô ấy nói khách sáo với Kiều Huyền Thạc: “Anh Kiều, chúng tôi đi trước đây, hôm nay là tôi hẹn Nhược Hy, cho nên không thể nhường cho anh được, tạm biệt nhé”

Kiều Huyền Thạc mỉm cười lịch thiệp, giọng không lớn: "Tạm biệt.”
Bạch Nhược Hy nhìn Kiều Huyền Thạc rồi vui vẻ kéo Cam Tuyết rời đi
Kiều Huyền Thạc nhìn qua hai cô gái đi ra khỏi cửa hàng váy cưới, hồi Câu anh vẫn chưa lấy lại tinh thần
Cúc Triệu Sa Na đi ra từ phòng thay quần áo, nhìn thấy Bạch Nhược Hy đã rời đi, cô ấy nghi hoặc hỏi: "Huyền Thạc, vợ anh đi rồi Kiều Huyền Thạc quay người lại, lạnh nhạt nhìn cô ấy, chậm rãi nói: "Đi dạo phố với 6m của cô ấy, ai sao người ta cũng hẹn trước, dù là chồng cũng không có đặc quyền”
Triệu Sa Na đung đưa váy, hững hờ nói: "Vợ anh thật sự rất đẹp, có điều cảm thấy rất hướng nội, không dễ gần"
“Ừm” Kiều Huyền Thạc đáp lại cô ấy một tiếng, không định thảo luận về tính cách của Bạch Nhược Hy với người khác.

Anh biết từ nhỏ Bạch Nhược Hy đã không thích kết bạn, bởi vì tính cách hướng nội, vô cùng tự ti, không có duyên bạn bè “Cô ấy làm gì vậy?” Triệu Sa Na hiếu kì hỏi.

“Mở công ty”

“Hai người có con không? Nghe nói trước kia cô ấy là em gái anh, sao lại biến thành vợ vậy?” Triệu Sa Na tiếp tục truy hỏi.

Kiều Huyền Thạc quan sát trang phục của cô ấy, không thích cô ấy truy hỏi như vậy, hờ hững nói một câu: “Cái này xấu quá, đổi đi”

Sự chú ý của Triệu Sa Na lập tức bị di chuyển, liền vội vàng xoay người nhìn vào gương: “Xấu lầm à? Vậy tôi đổi cái khác…”

Rời khỏi cửa hàng váy cưới, tâm trạng của Bạch Nhược Hy vẫn rất hớn hở, nhưng so.

sánh, Lam Tuyết lại trở nên mặt ủ mày chau, hồn như bay đi mất Hai người khoác tay đi vào một quán cà phê.

Hai người ngồi xuống chỗ cạnh cửa sổ, tìm nhân viên gọi hai tách cà phê thêm sữa, thêm mấy món bánh ngọt, lắng lặng hưởng thụ thời gian buổi chiều nhàn nhã.

Bạch Nhược Hy cầm thìa nhẹ nhàng khuấy đều cà phê, trong lòng mải nghĩ vì sao khi Kiều Huyền Thạc giới thiệu cô với người khác, không dùng hai chữ vợ cũ, mà lại dùng chữ vợ?

Cô nghĩ mãi mà không rõ, có lẽ là Kiều Huyền Thạc không muốn để cô mất mặt đi.

Nghĩ tới đây, Bạch Nhược Hy không khỏi lén thở dài một tiếng, cầm chén cà phê lên nhấp một ngụm, thưởng thức vị ngọt của cà phê, hương vị thuần khiết tràn ngập vị giác của cô, rất thỏa mãn để cà phê xuống, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Lam Tuyết đối diện.

Thế cô mới phát hiện cả người cô ấy uể oải nằm sấp trên bàn, nghiêng đầu nhìn tách cà phê, ngón tay cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve mép chén, ánh mắt không có tiêu cự, như đang mộng du.

“Lam Tuyết, cậu sao vậy?” Bạch Nhược Hy nghi hoặc hỏi.

Lam Tuyết không có chút phản ứng, tiếp tục sờ chén, chậm rãi mở miệng: “Không sao cả, hơi mệt thị “Người ban nấy là vợ chưa cưới của Hách Nguyệt” Bạch Nhược Hy đẩy chén ra, học động tác của Lam Tuyết, cúi người năm sấp trên bàn, nghiêng mặt đối mặt với Lam Tuyết.

Tinh thần Lam Tuyết sa sút lẩm bẩm: “Ừm, mình nghe thấy rồi”

“Hai người đã chia tay bao năm rồi?”

“Chắc được năm năm”

“Còn có tình cảm với anh ấy không?”

“Không còn”

Bạch Nhược Hy ngẩn người, thấy lúc Lam Tuyết nói ra câu này, mắt cô ấy đỏ lên, nước mất hiện lên rõ.

“Có thể chia sẻ với mình về mối tình đầu của cậu được không?” Bạch Nhược Hy chậm rãi đưa tay sờ lên tay Lam Tuyết, giọng ôn hòa: “Mình là người bạn cậu tin được mà”

Lam Tuyết cười khẽ, nụ cười khổ sở rất cứng ngắc, mắt đỏ bừng và nước mắt sóng sánh trong mắt cô ấy khiến nụ cười của cô ấy càng trở nên bưồn hơn.

Lam Tuyết im lặng một lát, không nói một lời nhìn chén cà phê, cô ấy không uống một ngụm cà phê nào, ngược lại rất thích cái chén này, đôi mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm cái chén.

Qua một lát, cô ấy mở miệng trong vô thức.

“Bọn mình cùng trải qua độ tuổi đẹp nhất với nhau, bốn năm bọn mình bên nhau là quãng thời gian khó quên nhất cả đời này của mình. Mình là gia đình nghèo nhận trợ cấp, sinh viên học dựa vào học bổng, mình học năm nhất, anh ấy học năm thứ ba đại học. Mình là thành phần kém cỏi trong.

trường, thường xuyên không lên lớp mà đi làm thêm, khóa nào giáo viên cũng xếp mình vào sổ đen, hoạt động trường học và câu lạc bộ, bất kỳ tiết mục nào mình cũng sẽ vắng mặt, bởi vì mình phải kiếm tiền, không kiếm tiền thì đừng nói đến học, ngay cả cơm mình cũng chẳng có mà ăn.”

“Mà anh ấy thì trái ngược với mình, anh ấy là nhân vật đứng đầu trường, bởi vì ngoại hình quá đẹp mà ngay cả con gái cũng không sánh bằng anh ấy, danh hiệu hoa khôi cũng do anh ấy chiếm luôn, lúc ấy mình đã biết điều kiện gia đình của anh ấy rất tốt, chính là nam thần trong truyền thuyết.”

“Khi đó mình rất ngây thơ, sau đó làm một chuyện rất ngu ngốc”

“Cậu đã làm gì vậy?”

Lam Tuyết nhớ lại quá khứ, có thể thấy được những tia hạnh phúc trong ánh mắt, lại mang theo nước mắt bi thương, giọng cô ấy bất lực, êm tai nói: “Nhà mình rất nghèo, có thể được học đại học thực sự không dễ dàng gì, mình cũng không thể vì iếm tiền mà bỏ qua giấc mơ đại học. Cho nên mình đã làm một chuyện khiến cả đời mình không ngóc đầu lên được… Mình dùng thủ đoạn rất bẩn thỉu để tiếp cận anh ấy, vào một lần anh ấy uống say, mình bò lên giường anh ấy, phát sinh quan hệ với anh ấy, hôm sau tỉnh lại, mình đòi anh ấy một trăm nghìn tệ…”

Bạch Nhược Hy bình tĩnh lắng nghe, tâm tình rất phức tạp, đối với mối tình đầu của Lam Tuyết, cô chỉ có tiếc nuối Lam Tuyết cười cười: “Ha ha, anh ấy nói mình không đáng một trăm nghìn, vứt cho mình một nghìn tệ. Cậu biết không? Một nghìn tệ với mình mà nói, là tiền lương một tháng làm thêm của mình, mình vui vẻ cầm một nghìn tệ rồi rời đi, tôi muốn lừa rất tiền, nhưng bản thân mình không có tự ái, làm sao có thể được người khác tôn trọng chứ, cho nên mình cũng cảm thấy mình không đáng tiền”

“Đêm hôm sau, anh ấy chủ động tới tìm mình, anh ấy cho mình thêm một nghìn nữa, mình hiểu rõ ý anh ấy, cho nên mình đã đi với anh ấy.”