Nụ hôn sâu nóng bỏng hừng hực khí thế đã không cách nào thỏa mãn dục vọng sôi trào của người đàn ông, Kiều Huyền Thạc lưu luyến không rời rời khỏi bờ môi cô, giọng khàn khàn bật ra từ cổ họng: “Anh đưa em về nhà.”
Bạch Nhược Hy mím môi cảm nhận hơi thở thuộc về anh trên cánh môi, cụp mắt xuống, đôi mắt ánh lên vẻ ngượng ngùng, khuôn mặt ửng đỏ, trả lời “Ừm” một tiếng, không dám nhìn anh.
Kiều Huyền Thạc đi qua bên ghế lái, lên xe, khởi động xe rời đi Tâm gần sáng, màn đêm sâu sắc cô đơn, đèn nê ông hai bên đường sáng chói mắt, xe cộ trên đường thưa thớt.
Bạch Nhược Hy dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa xe, hơi ấm lan ra trong khoang xe.
Trái tìm cô như đập trật mấy nhịp, vẫn đang đập loạn.
Bởi vì ít cơ hội gặp nhau, cho nên vô cùng trân trọng.
Một lát sau, Bạch Nhược Hy quay đầu nhìn về phía Kiều Huyền Thạc trong khoang xe.
Đang nhìn mê mải, Kiều Huyền Thạc cảm thấy cô đang nhìn anh chăm chú, khóe môi nhếch lên cười khẽ, giọng cuốn hút nói: “Có phải cảm thấy anh Ba em vô cùng đẹp trai không?”
Bạch Nhược Hy bị anh đột nhiên trêu chọc phì cười, nhanh chóng dời mắt đi, khuôn mặt càng đỏ hơn, xấu hổ ngượng ngùng nói nhỏ: “Ừm, rất đẹp trai.”
Một tay Kiều Huyền Thạc nắm chặt tay lái, tay kia thì chậm rãi vươn ra, rãi nắm chặt bàn tay đặt trên đùi của cô.
Mắt anh không chớp nhìn con đường phía trước, đưa tay cô đến bên môi, hôn nhẹ lên mu bàn tay mềm mại không xương của cô, bờ môi hôn mu bàn tay cô không nỡ rời ra.
Bạch Nhược Hy ngơ ngác vì hành động đột ngột này của anh, trong lòng bỗng chốc được mật ngọt rót đầy.
Từng tấc da thịt trên mu bàn tay đều có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh, tế bào toàn thân cô trở nên căng thẳng.
Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, trái tim phập phồng.
Nhìn anh một lát, anh mới buông tay cô ra, giọng khàn khàn cuốn hút như cơn gió trong rừng trúc, dịu dàng làm say lòng người: “Nhược Hy, cám ơn em”
“Hả?” Bạch Nhược Hy sửng sốt, không biết tại sao anh lại muốn nói cảm ơn.
Anh cười như không cười, nét mặt ung dung, khẽ thì thào: “Cám ơn người đàn ông em yêu là anh”
Bạch Nhược Hy hoàn toàn kinh hãi, lần đầu tiên nhìn thấy anh Ba cảm tính như thế, cô.
hơi mơ hồ, trong lúc nhất thời không nói được câu nào.
Dọc con đường này, Kiều Huyền Thạc lái xe, nắm tay cô không buông ra Xe lái đến gần khu chung cư, Kiều Huyền Thạc đột nhiên dừng lại.
Bạch Nhược Hy nhìn xung quanh, nghỉ hoặc hỏi: “Anh Ba, vì sao không chạy vào?”
Kiều Huyền Thạc nghiêng đầu nhìn cô, nhướng mày cười nói: “Anh muốn qua đêm với em ở đây”
“Được mà” Bạch Nhược Hy trả lời không chút do dự, đầu óc ngây ngô chưa sực tỉnh, mở to mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên, chẳng qua là qua đêm thôi mà, sao lại hỏi cô nghiêm túc vậy?
Nhưng nhìn thấy vẻ nóng bỏng trong đôi mắt Kiều Huyền Thạc trở nên cao thâm, cô bất giác hiểu rõ ý anh, mím môi, ngượng ngùng nhìn anh.
Kiều Huyền Thạc ấm giọng thì thầm: “Trong nhà có bao không?”
Khuôn mặt Bạch Nhược Hy bỗng chốc đỏ bừng, ngượng ngùng lại lúng túng cụp mắt xuống, lãc đầu, căng thẳng nuốt nước miếng.
“Anh đến cửa hàng tiện lợi vậy, em ở đây chờ anh chút”
“Ừm”’ Bạch Nhược Hy cúi đầu, càng ngượng hơn.
Kiều Huyền Thạc vừa mở cửa xe, còn chưa bước chân ra ngoài, điện thoại đã vang lên.
Anh đóng cửa lại, cầm điện thoại di động lên nhận nghe.
Cô rất lo lắng, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Cho dù cô từ chối, Kiều Huyền Thạc vẫn kiên trì muốn đưa cô về nhà.
Kiều Huyền Thạc không đi vào nhà cô, chí đưa cô đến cửa đã nôn nóng rời đi Anh vừa đi về phía thang máy, vừa gọi điện thoại thông báo cho bên cứu hộ, hải quân, còn có bộ đội của mình chạy tới bờ biển.
Trong phòng, Bạch Nhược Hy để túi xách xuống, ngồi lẻ loi trên ghế sô pha xem TV một lúc.
Đã là rạng sáng, cô lại không buồn ngủ chút nào.
Trong lòng cô lo lắng cho Kiều Huyền Thạc, vì chức vụ của anh mà cô luôn lo cho sự an toàn của anh Cô có chút mất mát, xem TV một lúc, rồi vào phòng bếp làm đồ ăn khuya, ăn táo xong liền đi tắm rửa.
Một tiếng sau, cô nằm trên giường, lướt điện thoại di động.
Xem tin tức, xem giải trí.
Đột nhiên, một tin nhanh khiến cô choáng váng, ngồi bật dậy từ trên giường, nhìn màn hình chăm chú.
Trong màn đêm tăm tối, biển rộng mênh mông, khắp nơi đều là quân hạm, cứu hộ và du thuyền tư nhân.
Tiêu đề: một người đàn ông bị cưỡng ép, trói vào ván gỗ thả vào biển rộng.
Bạch Nhược Hy mới biết được vì sao Kiều Huyền Thạc đi vội vã như thế.
Xem ra, bọn họ đã nhìn nhầm Doãn Âm, người phụ nữ này không hề yêu chồng cô 1a, không yêu gia đình này, lòng dạ quá độc ác Bạch Nhược Hy chú ý trực tiếp, lướt tin tức cả đêm.
Ba tiếng sau, người dẫn chương trình trực tiếp thông báo, hải quân tìm được một tấm ván gỗ ở hải vực rất xa, còn cả dây thừng trên ván gỗ, người đàn ông bị trói đã biến mất.
Cả đêm nay, Bạch Nhược Hy khó ngủ trắng đêm.
Những ngày tiếp theo.
Trên các trang thông tin lớn xuất hiện tội phạm truy nã: Doãn Âm.
Tin tức giải trí và tin tức chính trị còn có ảnh chân dung của cô ta, thậm chí cả gia đình cô ta cũng bị lôi ra, nhà họ Doãn cũng bị ảnh hưởng.
Kiều Huyền Bân mất tích, đến nay không rõ sống chết.
Doãn Âm bỏ trốn, đang truy nã toàn thế giới.
Mà mà công ty điện ảnh Kiều cũng bị chiến lược thương nghiệp của Bạch Nhược Hy đánh cho đầy nguy cơ.
Chẳng mấy chốc.
Kiều Huyền Hạo trải qua hội đồng quản trị bỏ phiếu quyết định, công ty điện ảnh do.
Kiều Tiếu Tiếu tiếp nhận, đảm nhiệm vị trí Chủ tịch công ty nhánh.
Chập tối hôm đó.
Bạch Nhược Hy tan làm ở Tập đoàn Vĩnh Hằng, vừa ra khỏi cửa thang máy, đi đến hành lang, đột nhiên chạm mặt một người đàn ông quen thuộc.
Nhìn thấy đối phương, cô ngẩn người.
Doãn Đạo không có vẻ tức giận, tinh thần sa sút đi tới, hai tay đút túi xụ vui, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập cảm giác tang thương, nói nhỏ: “Nhược Hy, đi uống với tôi vài chén đi.”