Thời điểm Bạch Nhược Hy nhìn vào điện thoại di động đã là 6 giờ tối.
Vén chăn bông và ra khỏi giường, Bạch Nhược Hy đứng dậy mặc một chiếc áo khoác mỏng màu xám. Dù là mùa hè, ban đêm vẫn có chút gió, người yếu ớt, dễ cảm lạnh.
Ngoài cửa, đèn bên ngoài đã sáng.
Cô liếc nhìn trái phải, phát hiện ra trên bàn đã chuẩn bị sẵn bữa ăn.
Bạch Nhược Hy cảm thấy chỉ vì một điều nhỏ nhặt của mình mà lại khiến anh bị trì hoãn việc.
Cô nhấc nắp lên, nhìn thức ăn bố dưỡng trên bàn, cô cảm thấy ngán ngẩm, khó chịu, cảm thấy mình như một gánh nặng, vướng víu người khác.
Làm những thứ này ít nhất cũng mất hai giờ, phải không?
Bạch Nhược Hy ngồi trên bàn ăn, đem tất cả thức ăn đều mở hết ra, dựa vào ghế nhìn đồ ăn trên bàn bất động.
Trong một ngôi nhà yên tĩnh, dù là nhỏ, cô cũng có thể cảm nhận được sự cô đơn và trống trải vô hình.
Đối diện với vách tường, trên mặt bàn có một đôi bộ đồ ăn, cho dù đói bụng cũng không ăn được nhiều như vậy.
Khi cô đang chán nản, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Cô lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, trên màn hình hiển thị: Anh hai Nhìn thấy Kiều Huyền Hạo gọi điện, Bạch Nhược Hy không khỏi nở một nụ cười nhạt rồi kết nối điện thoại.
“Anh hai…” Cô nhẹ giọng nói Kiều Huyền Hạo khẽ thì thào nói: “Nhược Hy, em thế nào rồi?”
“Dạ, em không sao.” Bạch Nhược Hy cười nhẹ, giữa đôi lông mày hốc hác của cô có thêm một chút niềm vui.
“Anh đã lâu không liên lạc với em.”
“Ừ, đã lâu không liên lạc.”
“Em có rảnh ra ngoài uống nước không?”
Kiều Huyền Hạo nhẹ giọng hỏi.
Bạch Nhược Hy rũ xuống đôi mắt rối rắm, trầm mặc một lát, “Thực xin lỗi anh hai, em cảm thấy có chút không thoải mái, hôm khác đi”
“Em sao vậy? Có chuyện gì không thoải mái à?” Giọng nói của Kiều Huyền Hạo gấp gấp, lo lắng hỏi.
Bạch Nhược Hy nghe thấy được lo lắng, trái tim cô cảm thấy rất ngọt ngào.
Xưa nay, không có gì trên đời yêu thương cô nhất bằng anh hai, và cô luôn coi người đàn ông này như một người anh trai thực sự, và sự quan tâm của anh ta lúc này khiến cô cảm động rất nhiều.
“Không sao, chỉ một vấn đề nhỏ mà thôi.”
“Em nói cho anh biết em không thoải mái ở đâu, anh sẽ đưa em đi khám, biết chưa?”
“Dạ em biết rồi”
Nói xong cả hai im lặng một lúc.
Luồng không khí trở nên yên tĩnh, Bạch Nhược Hy suy nghĩ hồi lâu, mới hỏi: “Anh hai, anh muốn làm gì thì gọi em”
Kiều Huyền Hạo giễu cợt và nhẹ nhàng đáp lại: “Chà, sáng nay em ba hỏi anh thư tình mà em gửi cho anh”
“Thư tình? Thư tình gì?” Bạch Nhược Hy đột nhiên trở nên căng thẳng “Thì bức thư tình em gửi cho anh trong lúc anh đi du học á”.
Bạch Nhược Hy biết anh ta đang ám chỉ điều gì, vội vàng giải thích: “Em không có gửi, là Doãn Nhụy. Cô ấy đã thay đổi nội dung, cô ấy…”
“Nhược Hy, em không cần giải thích, anh biết rồi” Kiều Huyền Hạo bình tĩnh nói: “Anh chỉ muốn nói với em rằng đồ vật đã về với chủ nhân của nó”
Bạch Nhược Hy lúng túng sờ trán, cầm đặt trên bàn, rất xấu hổ khi nghĩ tới Kiều Huyền Thạc có thể nhìn thấy nội dung trong thư.
Cô thở dài, im lặng không nói gì, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn.
Khi cô nghĩ tới Kiều Huyền Thạc nhìn thấy nội dung bức thư, cô lại cảm thấy xấu hổ ạ, em hiểu rồi, cảm ơn anh, anh trai”
Kiều Huyền Hạo dừng một chút, sau đó nói: “Còn có một chuyện, anh muốn nói với “Chuyện gì ạ?”
“Em ba vừa mới về nhà thu thập quần áo, cùng mẹ nói muốn tới nhà em ở một tháng, mẹ khóc, không biết là bởi vì vì tức giận vẫn là không bỏ được, bởi vì là cùng mẹ có quan hệ, không muốn em ba cùng em lui tới, giờ phút này cảm xúc rất không ổn định, tại trong phòng khóc lớn, em ba đang an ủi mẹ”
Bạch Nhược Hy đột nhiên sững sờ, cầm chặt điện thoại, nhìn thấy xa xa hai mắt tối sầm, trái tim lập tức bị tảng đá lớn đè lên, khó chịu.
Cô có thể hiểu được tâm trạng của Trần Tĩnh.
Thay vào đó, không ai muốn con trai của mình ở với con gái của tiểu tam cả.
Trên thế giới này không có một người phụ nữ nào muốn như vậy.
Những gì An Hiểu làm với Trần Tĩnh không chỉ đơn giản là phá hủy hôn nhân của bà ấy Bà ấy không trách Trần Tĩnh, cũng không trách cô, đổi lại là mình cũng sẽ làm như vậy.
Mặc dù cảm thấy rất khó chịu nhưng Bạch Nhược Hy vẫn cười nhẹ, nói với giọng lãnh đạm: “Dạ, anh hai, em hiểu rồi, để em gọi anh ba, em biết làm sao rồi”
“Em… không sao chứ?” Kiều Huyền Hạo lo lăng hỏi.
Bạch Nhược Hy ấm áp nhẹ nói: “Không sao, em cúp máy trước”
Cô ngắt cuộc gọi, hai tay cầm điện thoại di động, trầm ngâm một hồi, cô lập tức nhấc máy bấm số điện thoại di động của Kiều Huyền Thạc.
Chuông vang lên trong chốc lát, Kiều Huyền Thạc kết nối, một giọng nói từ tính trầm thấp truyền đến: “Nhược Hy, em dậy rồi à?”
“Anh ba, em thấy đồ ăn anh nấu cho em rồi” Bạch Nhược Hy nhẹ nhàng lấm bẩm nói.
“Ăn khi còn nóng.”
“Dạ” Bạch Nhược Hy đờ đẫn và khó chịu, nhưng vẫn tươi cười nói: “Anh ba, em muốn nói với anh một chuyện.”
“Có chuyện gì vậy?”
Bạch Nhược Hy thở dài thườn thượt, bình Tĩnh lại tâm trạng uể oải của mình, nói: “Anh bây giờ quá là bận, không qua nấu cơm cho em cũng được. Anh chỉ cần thuê cho em một người giúp việc và ở đây chăm sóc em 12 tiếng một ngày là được. Vì vậy anh không cần lo lắng, em ở đây cũng không còn chỗ cho anh ngủ lại, vì vậy anh đừng chuyển đến. “
Giọng điệu trầm thấp của Kiều Huyền Thạc trở nên lo lẳng nói: “Nhược Hy, anh…”
“Quyết định đi, anh ba, anh đến đây ở không tiện cho lắm” Bạch Nhược Hy thản nhiên, nhẹ nhàng mà lãnh đạm nói: “Khi nào anh tới chơi, em sẽ tiếp đón”
“Nhược Hy…”
Bạch Nhược Hy lập tức ngắt lời: “Em ăn trước đây, trời lạnh sẽ không ngon nên em cúp máy trước”
Nói xong cô lập tức ngắt điện thoại di động.
Khoảnh khắc đặt điện thoại xuống, tảng đá trong lòng khiến cô khó chịu, cô thở ra thật sâu, đôi mắt rũ xuống trở nên u sầu và hoang vắng.
Nhìn thức ăn trên bàn, cô cảm thấy rất buồn về quyết định của mình.
Cô rõ ràng hy vọng rằng anh sẽ đến để đồng hành cùng cô.
Nhưng Kiều Huyền Thạc sẽ bị kẹt giữa cô và mẹ của anh, cô không muốn Kiều Huyền Thạc khó xử, và cô sẵn sàng thỏa hiệp ở một mình.
Cô thu dọn đồ ăn và cúi đầu ăn bữa tối một cách chán nản.
Đêm khuya vắng lặng, nhà vắng người, thức ăn nguội lạnh.