Nếu cô nói sự thật với anh, thì người đàn ông này sẽ đối xử với cô ấy như thế nào?
Con gái của kẻ thù?
Mối quan hệ giữa họ bây giờ rất căng thẳng, sau khi nói với anh ấy, họ có ghét cô hơn không?
Bạch Nhược Hy im lặng, không nói lời nào, phân vân không biết có nên nói với anh ta hay không.
Một lúc sau, xe chạy vào sân bay hàng không dân dụng.
Ngay khi xe dừng lại, Kiều Huyền Thạc đã rời khỏi cửa xe và đi ra ngoài.
Bạch Nhược Hy vội vàng đi theo sau, cô xuống xe đóng cửa lại, chỉ thấy Kiều Huyền Thạc đang lao vào sân bay.
Cô cũng nhanh chóng đi theo anh.
Kiều Huyền Thạc không tìm ở sảnh chờ, mà trực tiếp chạy đến bộ phận dịch vụ sân bay.
dừng …”
Bạch Nhược Hy sững sờ sau khi nghe thông báo và lời xin lỗi từ đài truyền hình, và ngay lập tức ngồi lại phòng chờ.
Từ lâu cô đã quen với sự giỏi giang của người đàn ông này.
Vì toàn bộ sân bay bị đình chỉ không cất cánh, nên cô sẽ nhanh chóng đi người.
Nhưng vừa ra khỏi sảnh, cô thấy nhiều nhân viên và an ninh sân bay đang chạy đôn chạy đáo để kiểm tra giấy chứng minh và vé máy bay của tất cả những người phụ nữ trạc 40, 50 tuổi.
Bạch Nhược Hy lang thang khắp nơi.
Một tầng, hai tầng, ba tầng …
Đến gần nửa giờ sau.
Đó là bóng dáng của Trần Tĩnh, có mái tóc đen dài ngang lưng giống với Trần Tĩnh, thân hình cũng giống hệt như vậy.
Bạch Nhược Hy chột dạ, nhanh chóng xoay người chạy xuống lầu.
Khi bước vào thang máy, cô bấm số của Kiều Huyền Thạc.
Điện thoại đang đổ chuông.
Trong một khoảnh khắc, Kiều Huyền Thạc kết nối.
“Alo?”
“Anh ba, anh ba…” Bạch Nhược Hy lo lắng hét lên, “Em nhìn thấy một người phụ nữ trông giống như chị Tĩnh, cô ấy đã ra khỏi sân bay, bên ngoài quảng trường, nhanh lên, nhanh lên…”
“Ừ. Dừng lại rồi.”
Giọng nói của Kiều Huyền Thạc rất bình tĩnh. Khi Bạch Nhược Hy nghe thấy lời này, trái tim của cô hoảng loạn không thể giải thích được, kích động ngắt cuộc gọi, cảm thấy bối rối.
Anh ba cuối cùng đã tìm thấy mẹ của mình.
Rốt cuộc tìm được rồi …
Buồn vui lẫn lộn, có dấu vết của sợ hãi và lo lắng.
Cửa thang máy mở ra.
Cô nhanh chóng chạy ra khỏi thang máy và lao đến quảng trường.
Bên trong sân bay phát ra tiếng máy bay cất cánh bình thường, bên ngoài quảng trường vẫn không ngừng có dòng người.
Bạch Nhược Hy nhìn thấy bóng lưng của Trần Tĩnh và đột ngột dừng lại.
Mặt trời ấm áp, rơi vào cô.
Thân hình mảnh khảnh của Trần Tĩnh rất cứng ngắc, Kiều Huyền Thạc đang đứng cách cô một mét, sương mù mịt mờ sâu thẳm, đôi mắt đỏ bừng, đang kìm chế sự phấn khích, khuôn mặt vô cùng xấu xí, lo lắng nhìn Trần Tĩnh.
Bốn mắt đối diện nhau, khí tức trầm mặc.
Bạch Nhược Hy chậm rãi đi về phía trước, biết lúc này Kiều Huyền Thạc không dám có động cơ gì, nhưng lại sợ, sợ vui mừng, sợ thất vọng.
Đi được vài bước, Bạch Nhược Hy đến bên cạnh Trần Tĩnh, dừng lại cách đó một mét, cô nhìn thấy Trần Tĩnh rơm rớm nước mắt, vội vàng nói: “Chị Tĩnh, con trai út Kiều Huyền Thạc của chị, anh ấy đã tìm chị hai mươi bốn năm, tại sao chị vẫn cố gắng trốn tránh anh ấy? ”
Trần Tĩnh lúc này bình tĩnh phi thường, yên lặng nhìn về phía Kiều Huyền Thạc, đôi mắt mờ sương, nhưng lại đang nặn ra một nụ cười nhỏ, bình tĩnh mở giọng nói:” Tôi xin lỗi, các người đã hiểu lầm, tôi không có con trai, tôi …”
Đôi mắt của Kiều Huyền Thạc đã đầy nước mắt và cực kỳ đỏ.
Anh đột nhiên đi tới trước mặt Trần Tĩnh, Trần Tĩnh còn chưa kịp nói xong thì anh vươn tay móc vai cô, trực tiếp ôm vào trong ngực.
Khoảnh khắc Trần Tĩnh lao vào vòng tay ấm áp vững chắc của anh, thân thể cô cứng đờ như bị gõ, đầu ngón tay run lên, tim đập dữ dội.
Trần Tĩnh muốn đẩy anh ra, nhưng giọng nói khàn khàn và nghẹn ngào của Kiều Huyền Thạc vang lên trong đầu cô: “Mẹ, con xin lỗi.”
Câu này đã muộn 24 năm.
Trong phút chốc, bức tường mà Trần Tĩnh dựng lên trong lòng cô hoàn toàn tan rã, nước mắt cô lập tức tuôn ra như mưa.
Kí ức ùa về tim như điên cuồng, tim cô như bị dao cắt, đau thấu xương, cô không kìm được nỗi buồn trong lòng nữa mà òa khóc.
Vùi trong ngực Kiều Huyền Thạc, đôi tay run rẩy của cô từ từ nâng cánh tay ôm lấy eo và bụng anh, lần đầu tiên dựa vào vòng tay ấm áp của con trai mình, thật an toàn, thật dịu dàng và xinh đẹp, cô đã nghĩ đến nỗi cô đơn và sợ hãi của mình trong những năm và bật khóc nức nở.
“Hu hu hu….” Trần Tĩnh khóc đến khàn giọng nhưng vẫn không ngưng khóc” hu hu hu, Huyền Thạc à….”
Kiều Huyền Thạc ôm mẹ mình với vòng tay thật chặt, rất sợ mất một lần nữa. Nghe giọng nói quen thuộc này gọi biệt danh của anh, những ký ức của anh ùa vệ, bộ nhớ mơ hồ của mình nhớ đến mẹ anh chạm vào đầu mình và nói: Huyền Thạc, đừng nghịch ngợm.
Anh không cầm được nước mắt nữa, cổ họng nóng ran, nghẹn ngào thở dốc.
Bạch Nhược Hy lúc này hai hàng nước mắt cũng chảy dài, nhìn cảnh tượng trước mắt, cô vươn tay ôm chặt miệng khóc lóc, cảm thấy rất đau khổ cho hai mẹ con trước mặt, nhưng lại vừa kích động vui mừng.
Trần Tĩnh khóc thảm thiết và bi thương, giọng khóc đầy sợ hãi.
Kiều Huyền Thạc nghẹn ngào, giọng nói khàn khàn đến mức gần như không nghe được, van xin: “Mẹ … Mẹ đừng bỏ con, con không phải là Huyền Thạc sáu tuổi nữa, con có thể bảo vệ mẹ, đừng trốn nữa… ”
” Hu hu … “Trần Tĩnh khóc đến mức chân yếu đi, thân thể không còn sức lực hoàn toàn buông xuống, nghe thấy tiếng gọi mẹ của con trai, cô đau lòng, tan chảy, nghĩ rằng bây giờ dù có phải chết cũng đáng.
Bạch Nhược Hy chậm rãi xoay người rời đi, kìm nén nước mắt, lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt, bước ra ngoài từng bước.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên mặt cô, giọt nước mắt trong vắt dị thường.
Cô nhìn trời xanh phía xa, mây trắng, cả một khoảng trời bình yên đến lạ.
Cô cảm thấy rằng mỗi bước đi đều dễ dàng, và lòng cô bình lặng như nước.
Không còn nghĩ, không còn hoài niệm, không còn hối tiếc.
Từ bây giờ, anh ba của cô đã có sự chăm sóc và yêu thương của mẹ là đủ.
Bạch Nhược Hy cảm động rơi lệ, trên môi nở nụ cười nhẹ, trong mắt hiện lên vẻ thỏa mãn.
Anh ba, chị Tĩnh, phải hạnh phúc, phải thật hạnh phúc, Nhược Hy yêu hai người.
Bạch Nhược Hy nghĩ như vậy, không khỏi nở nụ cười hạnh phúc.
Ở ven đường, cô đưa tay chặn một chiếc taxi.
Cô bước lên xe và nói với tài xế: “Đưa tôi lái xe đi.”