*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Nhược Hy nói với người chủ trì: “Tôi còn chưa quyên góp, nên không cần phải nói cảm ơn nhanh như vậy.”
Người chủ trì lập tức tỏ ngượng ngùng và mỉm cười: “Nói chung, những người làm từ thiện đều là những nhân vật có tiếng tăm. Tôi không biết cô là ai và cô muốn quyên góp bao nhiêu? ”
Bạch Nhược Hy đứng trên sân khấu, với vẻ ngoài tự tin và rạng rỡ. Tư thế điềm tĩnh của cô hoàn toàn có thể kiểm soát toàn bộ tình hình. Cô từ từ liếc nhìn mọi người có mặt, không có biểu hiện sợ hãi sân khấu, và nở một nụ cười dịu dàng.
Sau khi quét qua mọi người, cô nhìn chằm chằm vào bàn của Kiều Huyền Thạc và mỉm cười hỏi: “Tôi tên là Bạch Nhược Hy. Tôi vừa nghe người dẫn chương trình nói rằng số tiền từ thiện thu được là quỹ để xây dựng các khu vực nghèo đói ở đất nước chúng ta. Không biết có phải vậy không? Tướng Kiều.”
Cuối cùng, Bạch Nhược Hy đã ném câu hỏi này cho Kiều Huyền Thạc.
Hai mắt đối diện nhau, sóng mắt đều xa lạ.
Hách Nguyệt cau mày, thấp giọng lẩm bẩm: “Người phụ nữ này muốn làm cái quái gì?”
Sắc mặt của Kiều Huyền Thạc lạnh lùng, khí lạnh bao trùm cả hội trường, mọi người đều đang chờ câu trả lời của anh.
Anh keo kiệt đến mức không muốn nói chuyện với Bạch Nhược Hy.
“Cô ta là một người điên, cô ta đến đây để gây rối sao?”
“Chủ tịch tập đoàn Vĩnh Hằng, không phải người điên, cô ấy là một huyền thoại mới nổi gần đây. Cô ấy có phong cách cao sang và hào hoa. Cô ấy là một quả bom tấn trong mọi việc cô ấy làm. Công ty sắp phá sản mà lại dám mua nó. Bây giờ nó đang kinh doanh tốt, và chính cô ấy, Bạch Nhược Hy, người đã đấu giá chiếc vòng cổ với giá 10 tỷ. ”
“Trời ạ, có một nữ nhân trong truyền thuyết như vậy sao?”
“Nhan sắc xinh đẹp như vậy, phong cách và công việc vẫn phi thường, tôi thích.”
“Có rất nhiều người thích cô ấy, nhưng cô ấy lại lạnh lùng khó gần… ”
“…”
Sân khấu náo loạn, Bạch Nhược Hy đã thành công thu hút sự chú ý của khán giả, bây giờ, toàn bộ tầng lớp thượng lưu ở Tịch Thành đều biết đến cô.
Ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người đều bị thu hút bởi nét duyên dáng vô cùng tươi sáng của cô.
Không diện quần áo lộng lẫy, không trang điểm đậm nhưng sắc mặt diễm lệ và vóc dáng yêu kiều của cô đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Doãn Nhụy hung hăng cắn môi dưới, ánh mắt trở nên hung ác, cô nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Nhược Hy.
Doãn Nhụy muốn chế nhạo Bạch Nhược Hy trong bữa tiệc này và trấn áp cô ấy, vì nghĩ rằng tính cách nhút nhát và sợ hãi của Bạch Nhược Hy chắc chắn sẽ âm thầm buồn trong góc và bí mật rời đi nếu thấy cô xuất hiện cùng Kiều Huyền Thạc.
Nhưng Bạch Nhược Hycó thể chạy lên sân khấu và đánh cắp tất cả ánh đèn sân khấu.
Bạch Nhược Hy nhìn thấy biểu hiện không tin tưởng của mọi người trong khán phòng, cô nói với người dẫn chương trình đang sửng sốt rằng: “Tôi tình cờ có 10 tỷ, không có chỗ để tiêu, nên hãy quyên góp cho đất nước.”
Người dẫn chương trình hào hứng. Đột nhiên anh không nói nên lời và bất ngờ vỗ tay.
Khán giả cũng có những tràng pháo tay vang dội.
Trong tiếng vỗ tay, Bạch Nhược Hy mỉm cười và chậm rãi nhìn Kiều Huyền Thạc.
Cô nói thầm trong lòng: Anh ba, đã lâu, đã lâu không gặp, rất vui được gặp anh ở đây, rất vui, thật sự rất vui.
Chỉ là trông anh ấy không được vui.
Tiếng vỗ tay ngừng lại, Bạch Nhược Hy không cho người dẫn chương trình có cơ hội nói chuyện, đột nhiên nói: “Trong đời tôi đã làm rất nhiều việc thiện, người tốt chưa báo đáp, đây là việc tốt cuối cùng tôi làm.”
Lúc này trên khán đài náo loạn, vẻ mặt của mọi người dao động theo tâm trạng của cô, người dẫn chương trình cũng rất bối rối.
Trong bữa tiệc từ thiện đã nói ‘người tốt không được thưởng’, chỉ có Bạch Nhược Hy mới dám nói ra.
“Cô Bạch, người tốt phải được thưởng.” Người dẫn chương trình rất vững vàng.
Bạch Nhược Hy mỉm cười và nhìn xuống phía Doãn Nhụy, đôi mắt đầy cảm xúc trong sự trỗi dậy của nhiệt độ và thì thầm vào micro: “Tôi là một đứa trẻ thường làm tốt, nhưng tôi không có người bạn tốt, một người tốt không được báo đáp.”
“ Việc này …” Người dẫn chương trình ngây người, và không thể trả lời Bạch Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy tiếp tục: “Tôi đã từng cứu một người đàn ông ở vùng núi, anh ta bị rắn độc cắn. Tôi đã phải hút độc cho anh ta, cõng anh ta xuống núi đến nỗi gẫy mấy cái xương sườn, tôi còn bị trúng độ phải vào bệnh viện. Mặc dù vậy mà tôi cũng chẳng nhận được lời cảm ơn nào.”
Mọi người nghe đến đây thì không khỏi thở dài.
Sắc mặt Doãn Nhụy tái nhợt, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì căng thẳng, nắm đấm khẽ run lên.
Hô hấp của cô hỗn loạn, cả người đều hoảng sợ, kinh hãi nhìn Bạch Nhược Hy trên sân khấu, sau đó nhìn Kiều Huyền Thạc ở bên cạnh.
Tuy nhiên, khiến Doãn Nhụy không thể hiểu nổi, là thái độ của Kiều Huyền Thạc lại tỏ ra bình tĩnh như đang nghe chuyện của người khác, trên mặt không có sóng gió và biểu cảm lạnh lùng.
Người dẫn chương trình nói thêm: “Cậu bé này đúng là không có lương tâm.”
Bạch Nhược Hy cười khổ, “Có lẽ, cho nên mới nói người tốt không được đền đáp. Những người có mặt đều là những người thành đạt đứng trên mây,có lẽ chưa từng trải qua việc bị bạn bè bán đứng, có phải không? ”
Khán giả lặng đi.
Bạch Nhược Hy nhướng mày và liếc nhìn Doãn Nhụy, dừng lại một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Mọi chuyện đã kết thúc rồi, tôi không muốn nói ra tên tuổi của người đó nữa. Tôi chỉ muốn nói với mọi người rằng những việc làm tốt của Bạch Nhược Hy chưa bao giờ được báo đáp. Đúng vậy, moi người là người tốt đẹp, làm việc tốt sẽ được thưởng. Cảm ơn mọi người.”
Nói xong cô cúi đầu.
Bạch Nhược Hy lập tức xoay người bước xuống, người chủ trì vội vàng ngăn cản, nhưng càng dặn dò cô càng đi nhanh.
Thực tế, mọi người thấy cô ấy bình tĩnh và tự tin trên sân khấu, nhưng cô đã lo lắng đến phát điên.
Cô nhắc lại chuyện cũ là để nói với Kiều Huyền Thạc rằng, anh ấy không cần ở bên Doãn Nhụy để trả ơn cuộc đời.
Sau khi Bạch Nhược Hy bước xuống, lại có thêm một tràng pháo tay dữ dội của khán giả.
Người chủ trì lấy chủ đề và tiếp tục kiểm soát tình hình chung.
Khoản quyên góp của cô là cao nhất trong lịch sử, và người dẫn chương trình đã hùng hồn cảm ơn.
Trần Âu nhìn thấy Bạch Nhược Hy đi tới, anh vội vàng chào cô, nhìn cô đầy phấn khích và ngưỡng mộ: “Cô Bạch, bây giờ cô là thần tượng của tôi. Trần Âu tôi chưa bao giờ hâm mộ một người phụ nữ nào đến vậy, cô …”
Bạch Nhược Hy nhàn nhạt phun ra Một câu: “Đừng nói nhảm, đi thôi.”
“Tiệc chưa tan mà.”
Bạch Nhược Hy nhớ tới sau khi quyên góp, vẫn cần ký một văn kiện.
Vừa rồi cô đã quá căng thẳng trên sân khấu và muốn đi vệ sinh nên hiện tại rất khó chịu.
“Cậu ở đây đợi tôi một lát, tôi đi vệ sinh.” Nói xong, Bạch Nhược Hy xoay người bước vào nhà vệ sinh.
Trần Âu trở lại vị trí ban đầu và chờ đợi.
Trước hội trường, Kiều Huyền Thạc người đã im lặng, đột nhiên đứng lên.
Doãn Nhụy bồn chồn lo lắng, sợ hãi với lương tâm cắn rứt, và lo lắng ngước nhìn anh.
Hách Nguyệt chất vấn: “Huyền Thạc, cậu đi đâu vậy?” Huyền Thạc không trả lời, bước nhanh vào nhà vệ sinh.