*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tại câu lạc bộ thể dục lớn nhất và tráng lệ nhất ở Tây Thành.
Khi Bạch Nhược Hy đến câu lạc bộ, Lam Tuyết đã để 5 ứng cử viên đứng trên võ đài.
Nhìn năm người đàn ông có ngoại hình và dáng người tuyệt vời trước mặt, cô có vẻ ngượng ngùng, cô kéo cánh tay Lam Tuyết sang một bên và thì thầm: “Em nói chị tìm cho em một người có phẩm chất. Một vệ sĩ tốt hơn đã từng phục vụ trong quân đội, chị lại chạy đến câu lạc bộ thể dục để tìm? ”
Lam Tuyết cười nói:” Bọn họ đều là quân nhân, hiện tại đều là huấn luyện viên thể lực. Quan trọng là nếu được tuyển chọn, bọn họ sẽ làm vệ sĩ và tài xế riêng của em toàn thời gian. Chị đã yêu cầu họ tổ chức một cuộc thi ở đây. Nếu thắng, họ có thể đảm đương vị trí vệ sĩ riêng, nhưng nếu họ thất bại và bị người khác thách thức và đánh bại ở đây, thì hãy quên nó đi, chị sẽ tìm lại, nhất định tìm người đàn ông mạnh nhất trên thế giới làm vệ sĩ cho em. ”
Bạch Nhược Hy không còn cách nào khác là phải che trán. Cuộc tuyển chọn vệ sĩ này giống như một cuộc thi.
Thật sự không nói nên lời.
Cô chỉ tay về phía đám đông đang xem và nói với huấn luyện viên thể hình: “Nếu đánh thắng anh ta, có thể thay anh ta làm vệ sĩ riêng với mức lương hàng năm 20 vạn. Ai dám thách đấu?”.
Vệ sĩ lịch sự cười nói: “Mọi người giơ cao đánh khẽ, tôi đang tìm việc, đừng làm tôi phải thất nghiệp”
Những người có mặt cảm thấy thích thú.
Bạch Nhược Hy cũng cảm thấy người vệ sĩ này thực sự rất thật tình và đáng yêu.
Cô vẫy tay với Lam Tuyết và nói: “Lam Tuyết, anh ta đã rất mạnh rồi, không cần so đo nữa.”
Tìm một nhân viên, cô không muốn khắc nghiệt như vậy.
Lam Tuyết vội vàng gật đầu, đấm vào bắp thịt cường tráng của tên vệ sĩ rồi cười nói: “Anh đã gặp được một cô chủ rất tốt, chỉ mới đánh bại được năm người. Anh đã đủ tiêu chuẩn cho công việc. Chúc mừng anh.”
“Cảm ơn thư ký Lam, cảm ơn Bạch tổng. ”
Gọi cô ấy là cô Bạch. Cô ấy không thích người khác gọi cô ấy như vậy đâu.” Lam Tuyết rất lịch sự.
Những gì Lam Tuyết vừa nói khiến mọi người không khỏi suy nghĩ, đột nhiên có giọng nói của một người phụ nữ vang lên: “Tôi đến đây để thách đấu.”
Lúc này, mọi người mới nhìn ra nơi phát ra âm thanh.
Bạch Nhược Hy và Lam Tuyết cũng theo tiếng nói đó và nhìn qua, khi họ nhìn thấy người phụ nữ đang nói chuyện, sắc mặt của họ lập tức chìm xuống.
Bạch San San bước ra khỏi đám đông với tư thế khoanh tay trong trang phục thể thao gợi cảm.
Cô nhướng mày cười với Bạch Nhược Hy rồi nói: “Thư ký của chị vừa rồi nói rằng, sẽ giành được vị trí vệ sĩ riêng bằng cách đánh bại anh ta.”
Khuôn mặt Bạch Nhược Hy càng trở nên xấu xí hơn.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, không ngờ lại có thể nhìn thấy Bạch San San ở đây.
Lam Tuyết hai tay chống lên dây thừng của khán đài, cúi xuống nhìn co, cười hỏi: “Cô như vậy mà muốn đánh với anh vệ sỹ này? Cô lớn lên bằng cách ăn su hào quá nhiều, hay là ăn quá nhiều thức ăn có chứa thuốc trừ sâu DDVP nên não úng nước, không còn biết sợ đối phương?”
Bạch San San lạnh lùng liếc nhìn Lam Tuyết, duỗi tay ôm lấy người đàn ông, hớn hở bước ra ngoài.
Người đàn ông đứng lên vững vàng cường tráng, cơ bắp như đá khủng khiếp co giật yếu ớt trên người anh, hai tay chống nạnh, giống như một người đàn ông cường tráng, vẻ mặt dữ tợn.
Lam Tuyết nuốt nước bọt ngay lập tức và nhìn Bạch Nhược Hy lo lắng.
Bạch Nhược Hy nhìn người đàn ông vạm vỡ, sắc mặt tối sầm lại.
Cô biết người đàn ông này, chính là A Cường mà trước đây Doãn Đạo đưa đến văn phòng của cô.
Cô biết Bạch San San đã trở thành tay sai của Doãn Nhụy, nhưng cô không ngờ lại móc ngoặc với vệ sĩ của gia đình họ Doãn.
Bạch Nhược Hy dửng dưng nói: “Tôi sẽ không ở bên cạnh anh.”
“Chị sợ sao?” Bạch San San khiêu khích, “Chị sợ vệ sĩ của mình bị đánh bại sao?”
Bạch Nhược Hy nheo mắt nguy hiểm nhìn A Cường, những lời Lam Tuyết vừa nói có vẻ không đúng.
Những người khác xem xong phấn khích cùng cười: “Nói được thì phải làm được, không được lừa mọi người nhé.”
“Người trúng tuyển vị trí vệ sĩ cá nhân với mức lương hàng năm 20 vạn. Đây là lời thư ký đã nói. ”
Mọi người lại ồn ào lên:” Đúng, đúng, đúng … Thử thách, chiến đấu, chiến đấu, nhất định phải đánh. ”
Bạch Nhược Hy cười khổ, chậm rãi cúi đầu điều chỉnh cảm xúc. Cô không trách Lam Tuyết, mà là cô đang rất khó chịu với thái độ của Bạch San San.
“Chị là chủ tịch tập đoàn Vĩnh Hằng. Lời thư ký của chị chính là lời của chị. Những lời này không tính. Sau này làm sao có thể có chỗ đứng trong lĩnh vực kinh doanh?” Giọng điệu khiêu khích của Bạch San San cũng làm sáng lên chiếc điện thoại trong tay cô: “Đây là đoạn video vừa rồi được ghi lại, bây giờ chị đã là một nhân vật lớn nổi tiếng rồi.”
Lam Tuyết nhớ tới người đàn ông A Cường, cô tức giận nhảy khỏi võ đài lao về phía Bạch San San.
Khi Lam Tuyết đến gần, Bạch Nhược Hy ngăn cô lại, nén giận, khóe miệng nở một nụ cười, hỏi: “Nếu tôi nhớ không lầm, quý ông này đã có chủ rồi.”
Bai San San bước tới, đối mặt với Bạch Nhược Hy, giễu cợt và tiếp tục khiêu khích: “Chị không cần quan tâm đến tình hình của anh ta, chỉ cần giữ lời hứa. Nếu thu phục được người đàn ông trên, anh ta là vệ sĩ riêng của chị. Cô có cần anh ta hay không cũng không quan trọng.” “Nhưng mức lương hàng năm 20 vạn phải trả.”
“Đúng vậy…” Một tràng pháo tay đột ngột vang lên, và mọi người đặc biệt thích sự việc này.
Bạch Nhược Hy nắm chặt tay, cắm móng tay sâu vào da thịt, đầu giận đến mức phát hỏa, trầm giọng đáp: “Được, để cho hắn đánh.”
Bạch San San chậm rãi. Đi đến chỗ A Cường và nói với hắn, “Anh Cường, hãy đánh tàn phế tên phế vật này đi, đánh gần chết mới dừng lại, anh yên tâm đi, chủ tịch Bạch là chị của tôi và chị ấy rất giàu có, chị ấy sẽ bồi thường tai nạn cho anh.”
Lời vừa thốt ra, Vệ sĩ trên sàn đấu sợ hãi lùi lại một bước.
Nước da của Bạch Nhược Hy và Lam Tuyết lập tức tái đi, họ hoảng sợ nhìn Bạch San San rồi nhìn vệ sĩ trên sàn đấu, khoảnh khắc nhìn thấy A Cường lao lên, Bạch Nhược Hy đã trở nên lo lắng.
Bạch Nhược Hy vô cùng lo lắng. Cô có thua cũng không sao, nhưng lời nói hằn học của Bạch San San vừa rồi khiến cô lo cho sự an toàn của người vệ sĩ.
Những người có mặt giống như dã thú vậy, nhìn thấy đội hình chiến đấu này, đều vô cùng phấn khích, vỗ tay reo hò.
Có một người đàn ông đứng trong góc nhìn cảnh tượng trước mặt, mỉm cười cầm điện thoại bấm số.
Sau khi trả lời điện thoại, đầu dây bên kia nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hách Nguyệt nhẹ nói: “Ở câu lạc bộ thể hình Đông Kỳ, vợ cũ của anh bị một nhóm đàn ông bắt nạt. Tôi sẽ không ra tay trong tình huống này. Anh có muốn đến giúp không, anh tự mình tìm hiểu. ”
” … ”
Kiều Huyền Thạc im lặng, Hách Nguyệt ngắt cuộc gọi, chậm rãi đặt điện thoại xuống, đôi mắt quyến rũ nhìn thật chặt bóng lưng xinh đẹp của Lam Tuyết, sắc mặt tối sầm lại, trong mắt lóe lên. Một cảm giác nóng không thể nhận ra.