Mười phút sau.
Bạch Nhược Hy nhìn thấy hai người
bước ra từ biệt thự.
Đến gần, mới phát hiện Doãn Nhụy
đem theo một người vệ sĩ đi ra, vệ sĩ
mở cửa cho Doãn Nhụy, Doãn Nhụy
mỉm cười, chậm rãi đi về phía Bạch
Nhược Hy, nụ cười giả dối và lạnh
lùng.
Bạch Nhược Hy tiến lên phía trước,
đi thẳng vào chủ đề: “Dây chuyền
đâu?”
Doãn Nhụy lấy điện thoại từ trong
túi ra, cúi đầu không nhanh không
chậm ấn vài phím chức năng, đưa
điện thoại cho Bạch Nhược Hy: “Cô
nghe đi.`
Bạch Nhược Hy rụt tay lại, cau mày
nhìn chăm chằm vào Doãn Nhụy.
Trong lòng nghi hoặc, người phụ nữ
này muốn giở trò gì.
Trong chốc lát, giọng nói của Kiểu
Huyền Thạc phát ra từ đoạn ghi âm
điện thoại: “Sợi dây chuyền em lấy
đi, không cần trả lại, coi như món
quà của anh tặng em, trả ơn em đã
cứu mạng anh năm đó.”
Sắc mặt Bạch Nhược Hy đột ngột
thay đổi.
Doãn Nhụy cười đắc ý thì thầm: “Cô
nghe thấy không? Đây là những gì
Kiều Huyên Thạc chính miệng nói
với tôi, cũng may là tôi đã ghi âm lại,
nếu không lại nói tôi lừa lấy sợi dây
chuyền của cô.”
Bạch Nhược Hy nắm chặt bàn tay,
lửa giận sôi trào trong lòng.
Đây là giọng nói của Kiều Huyên
Thạc không sai.
Kiều Huyền Thạc muốn tặng sợi dây
chuyên cho Doãn Nhụy, đáp lại ân
huệ cứu mạng của cô ta năm đó?
Ơn cứu mạng nào?
Lúc này, cô rốt cuộc cũng hiểu được
tại sao người đàn ông đó lại luôn
giữ hình bóng Doãn Nhụy trong
lòng, đó là vì tình nghĩa.
Hơn nữa phân tình nghĩa này còn là
“ơn cứu mạng.
Doãn Nhụy để lộ ra nụ cười lạnh,
dương dương tự đắc nói: “Vĩnh
Hằng là Huyền Thạc tặng cho tôi, cô
không có quyên lấy lại, muốn lấy lại,
bảo Huyền Thạc đến nói với tôi.”
Bạch Nhược Hy lúc này cũng không
quan tâm đến sợi dây chuyền nữa,
cô cố gắng rặn ra từng chữ, hỏi: “Ơn
cứu mạng? Cô cứu Huyền Thạc khi
nào?”
Doãn Nhụy ngây người, sững sờ
trong giây lát.
Thời gian qua lâu quá rồi, nói dối
cũng nhiều rồi, ngay cả chính bản
thân cô ta cũng quên mất chân
tướng ban đầu, mà coi câu chuyện
bịa đặt ra làm sự thật luôn.
Câu hỏi của Bạch Nhược Hy khiến
cô ta bối rối, lo lắng nuốt nước bọt:
“Chỉ là… là ơn cứu mạng, chuyện
này cô không cần biết.”
Bạch Nhược Hy cười chua chát, đây
sự chế nhạo khinh thường, châm
chọc nói: “Không phải là chuyện hồi
cấp ba chúng ta leo núi cứu Huyền
Thạc đấy chứ?”
“Không… không phải.” Doãn Nhụy
nuốt nước bọt, bất giác căng thẳng.
Phản ứng của cô ta khiến Bạch
Nhược Hy càng chắc chắn đó là sự
thật.
Một sự đau lòng uất ức không tên
ùa đến, trái tim đau đớn vô cùng.
Bạch Nhược Hy ngẩng đầu nhìn lên
bầu trời, hít một hơi thật sâu, không
kìm chế được mà khóe mắt ươn
ướt: “Doãn Nhụy, cô thật sự rất kinh
khủng, tâm tư đáng sợ vô cùng,
Huyền Thạc bị rắn độc cắn ngất đi
trong gian nhà lưng chừng núi, là tôi
dùng miệng giúp anh ấy hút độc, để
đỡ mất thời gian kịp cứu anh ấy, là
tôi đã cõng anh ấy xuống núi, bởi vì
anh ấy nặng quá nên tôi bị ngã hơn
chục lần, ngã đến xương đầu gối
cũng gấy, toàn thân thương tích đây
mình, tôi vẫn cắn răng kéo anh ấy
xuống núi, tôi vì hút độc cho anh ấy,
khiến chính mình trúng độc, còn cô
chân tay yếu ớt không làm được cái
gì, sao bây giờ lại chuyển thành ân
nhân cứu mạng anh ấy?”
“Tôi đã nói, không phải chuyện này.”
Doãn Nhụy không ngừng chột dạ.
Bạch Nhược Hy gắn từng chữ, tức
giận nói: “Tôi trở vê sẽ hỏi Huyền
Thạc chuyện đấy là chuyện nào?”
Doãn Nhụy hoảng loạn, nắm chặt
tay, lập tức vặn lại: “Nếu không phải
tôi gọi xe cấp cứu, hai người đã chết
rồi, là tôi cứu hai người?”
“Thật nực cười.” Bạch Nhược Hy
cảm thán thở dài, châm chọc nói:
“Tôi cũng có điện thoại, nếu cô
không gọi tôi cũng sẽ gọi xe cấp
cứu, không ngờ lúc đó cô lại xảo trá
mưu mô như vậy, khi tôi ngất xỉu
dưới chân núi, cô còn gọi xe cứu
thương của hai bệnh viện, đưa tôi và
Huyền Thạc đến hai bệnh viện khác
nhau để điều trị, tôi đã điều trị ở
bệnh viện một tháng rồi xuất viện,
không hề để tâm đến chuyện này,
những năm qua cô lại luôn lợi dụng
chuyện này, xem ra những năm qua
‘món nợ ân tình’ với cô cũng khiến
Huyền Thạc mệt mỏi vô cùng.”
Doãn Nhụy mím môi, nghiến răng
nghiến lợi trừng Bạch Nhược Hy, lúc
này cô ta đang rất lo lắng, sợ bị phát
hiện sự thật, bắt đầu hoảng sợ, siết
chặt điện thoại, thân thể cứng đờ.
Nhìn vẻ mặt như bánh đa nhúng
nước của Doãn Nhụy lúc này, Bạch
Nhược Hy đã đoán được mọi
chuyện, tội nghiệp Kiều Huyền Thạc
luôn cho rằng mình nợ cô ta món nợ
ân tình.
Nhiều nghi vấn trước đây, vào lúc
này cũng đã được giải thích rõ ràng.
Bởi vì Kiêu Huyền Thạc coi cô ta
thành ân nhân cứu mạng.
Bạch Nhược Hy cảm thán một tiếng,
cười khổ rồi từ tốn nói: “Doãn Nhụy,
loại người như cô thật đáng sợ, tôi
sẽ không để Huyền Thạc tiếp tục bị
cô lừa gạt nữa, tôi sẽ nói cho anh ấy
biết sự thật.”
“Cô không thể.” Doãn Nhụy rối như
tơ vò, tức giận thốt ra: “Cô không
thể nói với Huyền Thạc, cô…”
Bạch Nhược Hy đưa tay ra, ngữ khí
bình tĩnh và nghiêm túc: “Lập tức trả
lại Vĩnh Hằng cho tôi.”
Doãn Nhụy sờ sờ cổ mình, cách lớp
quần áo sờ thấy sợi dây chuyên,
trong khoảnh khắc rối rắm, nhất thời
rất tức giận: “Tôi đưa cho cô sợi dây
chuyền, có thể không nói cho Huyền
Thạc biết sự thật được không?”
Khóe miệng Bạch Nhược Hy hơi
nhếch lên khiêu khích, lẳng lặng
nhìn cô ta.
Cảm thấy người phụ nữ này rất
buồn cười.
Sợi dây chuyền vốn là của cô? Có tư
cách gì để bàn điều kiện với cô.
Khiến Huyền Thạc phải gánh một
món nợ nặng nề như thế, cô đương
nhiên phải nói ra.
Khi Bạch Nhược Hy im lặng, Doãn
Nhụy lại khế hỏi: “Nhược Hy, cô sẽ
không nói cho Huyền Thạc chứ?”
“Sẽ không.” Bạch Nhược Hy hết sức
bình tính nói: “Cô cứ yên tâm.”
Doãn Nhụy khẽ chau mày, vô cùng
nghi hoặc nhìn cô.
Đột nhiên đưa tay lên, búng tay một
cái.
Bạch Nhược Hy chưa kịp phản ứng,
không biết tại sao cô ta lại như thế,
tên vệ sĩ bên cạnh đột nhiên chạy
tới, ghì cổ cô ra sau, tay còn lại thì
dùng vải trắng bịt mũi miệng lại.
“Ưm ưm…”Bạch Nhược Hy liều mình
giãy giụa, dùng hai tay cạy cánh tay
của tên vệ sĩ, mở to mắt, kinh hãi
nhìn chằm chăm Doãn Nhụy xảo
trá.
Doãn Nhụy khoanh tay, nhướng mày
vênh váo, khi Bạch Nhược Hy ngửi
thấy mùi hăng hắc, cơn buồn ngủ ùa
đến, cô nhìn thấy nụ cười tàn nhẫn
cuối cùng của Doãn Nhụy, một cơn
ớn lạnh chạy khắp người, lưng cô tê
rần.
Khoảng khắc trước khi ngất đi, cô
biết mình đã đánh giá thấp đối thủ,
bất cẩn rồi.
Loại phụ nữ như Doãn Nhụy, còn
đáng sợ hơn cả rắn độc.
Sau khi Bạch Nhược Hy hôn mê
hoàn toàn, Doãn Nhụy lập tức bước
đến, giúp vệ sĩ kéo Bạch Nhược Hy
đã ngủ say vào nhà.
“Nhanh lên, nhanh lên, đừng để
người ta phát hiện.’ Doãn Nhụy dặn
dò tỉ mi.
Người vệ sĩ vác Bạch Nhược Hy lên,
lao vào nhà họ Doãn.
Doãn Nhụy thận trọng theo sau.
Vào nhà họ Doãn, Doãn Nhụy chỉ
lên tầng hai, căng thẳng ra lệnh:
“Đặt Bạch Nhược Hy lên giường của
anh tôi, và nhớ tiêm thuốc cho cô
ấy”
Vệ sĩ hơi thở hổn hển, lo lắng hỏi:
“Tiểu thư, tiêm thuốc gì?”
“Hừm…” Doãn Nhụy muốn nói,
nhưng lời nói đã biến mất giữa môi
và răng.
Cô cảnh giác nhìn tên vệ sĩ, trấn tĩnh
lại, nói: “Cứ để trên giường lớn trong
phòng của anh tôi là được, những
chuyện khác anh không cần lo.”
“Vâng.
Vệ sĩ trực tiếp bế Bạch Nhược Hy
lên lầu.
Nhìn Bạch Nhược Hy hôn mê bất
tỉnh, trong lòng Doãn Nhụy đã vạch
ra kế hoạch đáng tự hào, khóe
miệng nở một nụ cười nhạt.
Cô theo từng bước từng bước theo
lên lâu.
Về phòng, lấy một bộ quần áo và
thuốc, đến phòng của Doãn Đạo.
Người vệ sĩ sắp xếp xong cho Bạch
Nhược Hy, Doãn Nhụy liền bảo anh
ta đi.
Trong phòng chỉ còn lại Doãn Nhụy
và Bạch Nhược Hy đang bất tỉnh.
Doãn Nhụy đặt bộ đồ ngủ ren đen
trong suốt xuống, chậm rãi lấy ống
tiêm và lọ thuốc ra, nhướng mày liếc
nhìn Bạch Nhược Hy đang ngủ trên
giường, khóe miệng hơi nhếch lên,
lộ ra một nụ cười xấu xa.
Cô ta dùng ống tiêm bơm thuốc
vào, thì thầm: “Bạch Nhược Hy, lọ
thuốc cực mạnh này vốn định dùng
cho Huyền Thạc, nhưng không ngờ
bây giờ lại cho cô dùng. Tối nay cô
chăm sóc anh tôi cho tốt, tiêm
thuốc rồi, cô và anh tôi sẽ có một
đêm mặn nồng khó quên.”