Bạch Nhược Hy chờ ở phòng nghỉ
khoảng mười phút, đột nhiên nghe
thấy tiếng ôn bên ngoài.
Lễ tân vừa mới dẫn cô vào phòng
nghỉ gấp gáp nói: “Rất xin lỗi, Thẩm
phán Hách đang mở phiên toà, cô
có hẹn trước không?”
“Không có, tôi có chuyện rất vội
muốn tìm anh ta.”
“Vậy xin cô hẹn trước.”
“Bảo họ Hách cút ra đây.”
“Xin cô hãy tôn trọng, nếu cô còn
như vậy, tòa án chúng tôi sẽ xử lý cô
theo quy định đấy.”
“Tôi đây hùng hổ vậy đấy, giỏi thì
tống tôi vào tù đi, tôi không còn nhà
rồi, loại hiếp yếu sợ mạnh các
người, đúng là kẻ khốn khinh người.”
“Choang…” Một tiếng động lớn vang
lên.
Bạch Nhược Hy không nén nổi hiếu
kỳ, đi ra khỏi phòng nghỉ, chỗ bàn
làm việc ngoài sảnh tòa án, mấy
viên chức túm tụm lại chỉ trỏ, lễ tân
nói chuyện với một người phụ nữ ăn
mặc tùy tiện, trên đất là bình hoa vỡ,
mảnh thủy tinh văng khắp nơi.
Không biết rốt cuộc người phụ nữ
đó là ai, chỉ thấy bóng lưng trẻ trung
của cô ấy.
Nơi này nhiều người qua lại, Bạch
Nhược Hy lập tức đi qua, không nói
hai lời ngôi xuống dọn thủy tinh trên
đất.
“Nơi này là tòa án, cô ăn gan báo
sao? Dám ầm ï ở đây à?” Khí thế
của lễ tân vô cùng mạnh mẽ.
Người phụ nữ cười nhạt một tiếng,
hỏi ngược lại: “Ai cho các người
quyền phá nhà tôi?”
Bạch Nhược Hy nhặt thủy tinh đứng
lên, đúng lúc nhìn thấy người phụ
nữ quay người, hai người nhìn nhau,
lập tức khế giật mình.
“Lam Tuyết?” Bạch Nhược Hy vẫn
còn nhớ rõ cô gái cùng làm chuyện
xấu với cô, lúc ấy bị Đường Lập Đức
đưa đến khách sạn, chẳng những
không bị làm sao, còn trấn lột sạch
tiền của Đường Lập Đức.
Lam Tuyết cũng khẽ giật mình:
“Hình như cô tên là Bạch Nhược Hy,
đúng không?”
“Ừm”” Bạch Nhược Hy gật đầu, cười
khẽ vì duyên phận kỳ diệu.
Tâm tình Lam Tuyết bực bội, dịu
giọng lại nói: “Gặp cô ở đây thật
trùng hợp, bây giờ tôi muốn tìm
Thẩm phán nơi này, cô có biết anh
ta ở đâu không?”
Bạch Nhược Hy lắc đầu, bỏ mảnh
thủy tinh vào thùng rác: “Không biết,
tôi cũng đang chờ anh ấy, chi bằng
bình tính lại đi, chúng ta yên tĩnh
chờ anh ấy đi.”
Lễ tân lập tức nói: “Không thể, cô ấy
còn không hẹn trước, hơn nữa
chuyện của cô ấy phải đi theo trình
tự pháp luật, không thể trực tiếp tìm
Thẩm phán Hách chúng tôi nói
chuyện riêng.
Lam Tuyết cắn môi, gần như sắp
chửi âm lên.
Bạch Nhược Hy thoáng cảm nhận
được tính cách của cô ấy, lập tức
nói: “Pháp luật là vật chết, người là
vật sống, cô ấy đã nói nhà cô ấy bị
phá rồi, còn có gì sánh bằng nhà
cửa không?”
“Cái này…”
“Cô ấy là bạn tôi.” Lần đầu tiên Bạch
Nhược Hy nói người chỉ gặp hai lân
thành bạn bè, rất nghĩa khí nói: “Tôi
và bạn tôi cùng chờ Thẩm phán
Hách, tôi đã hẹn trước rồi đúng
không?”
Lễ tân không dám lên tiếng nữa.
Mặc dù cô ấy không biết thân phận
của Bạch Nhược Hy, nhưng đây là
nhân vật Thẩm phán Hách tự mình
dặn cô ấy tiếp đón chu đáo, cô ấy
không dám đắc tội.
Lam Tuyết cười khẽ hiểu ý, ánh mắt
cảm kích nhìn Bạch Nhược Hy, bình
tĩnh trở lại đi theo Bạch Nhược Hy
vào phòng nghỉ im lặng chờ.
Dù lễ tân rất khó chịu, nhưng vẫn
khách sáo đưa trà cho Lam Tuyết.
Trong phòng nghỉ phong cách tao
nhã.
Nét mặt Lam Tuyết âm u, Bạch
Nhược Hy uống trà, lén liếc nhìn
khuôn mặt phiền muộn của Lam
Tuyết, lân đầu gặp cô ấy đã biết cô
ấy là người phụ nữ có nhiều tâm sự,
cho dù tính cách có vẻ cứng cỏi,
nhưng trong ánh mắt đầy vẻ bất
đắc dĩ, còn có vẻ tang thương
không thuộc về độ tuổi của cô ấy.
“Lam Tuyết, nhà của cô sao vậy?”
Lam Tuyết cười đắng chát, cầm
chén trà, cúi đầu nhìn nước trong
chén, lẩm bẩm nói: “Bị nhà đầu tư
cướp mất rồi, chúng tôi kiện ra tòa,
chẳng những không mở phiên toà
thẩm tra xử lí đã trực tiếp thông qua
tài liệu xét duyệt, phá nhà của tôi
cho nhà đầu tư.”
“Nhà đầu tư không bôi thường tiền
sao?”
Lam Tuyết hít sâu một hơi, khó mà
mở miệng, im lặng một lát mới nói:
“Nhà tôi chỉ có bốn mươi mét
vuông, họ chỉ bồi thường cho chúng
tôi một phân ba giá nhà bây giờ, tôi
cầm chút tiền lẻ này còn không đủ
nộp tiền cọc, không có cách nào
mua nhà mới được. Chúng tôi
không chuyển đi, nhà đầu tư thấy
vậy bèn phá nhà tôi, tòa án hiếp yếu
sợ mạnh, bây giờ chúng tôi không
nhà để về, già trẻ cả nhà tạm thời ở
phòng cho thuê.”
Bạch Nhược Hy im lặng, cô hiểu
tâm trạng của Lam Tuyết vào giờ
phút này, cảm giác không có nhà rất
khó chịu.
Lam Tuyết cắn răng, giận dữ mắng:
“Tôi mà gặp tên họ Hách kia sẽ đè
anh ta xuống đất đánh, cô tuyệt đối
đừng nhúng tay.
“Phì.’ Bạch Nhược Hy không nhịn
được bật cười, đưa tay che miệng:
“Cô chưa từng gặp Thẩm phán này
đúng không?”
“Chưa, đâu có mở phiên toà chính
thức.”
Vừa nói đến đây, Lam Tuyết liền hận
đến nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Nhược Hy không hỏi nhiều
nữa, hai người nói chuyện phiếm
một hồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Ba mươi phút sau.
Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, chất
giọng hào sảng của Hách Nguyệt
truyền đến: “Nhược Hy…”
Bạch Nhược Hy vội đứng lên, căng
thẳng nhìn về phía cửa.
Hách Nguyệt mặc áo sơ mi trắng,
quần đen giày da, khuôn mặt vô
cùng yêu nghiệt tuấn tú như Phan
An, nụ cười ôn hòa, khí chất cực
đỉnh.
“Anh Nguyệt, chào anh.”
Hách Nguyệt vừa cởi cúc áo cổ tay
vừa nói: “Ngại quá, vừa rôi mở phiên
toà, để em chờ lâu rồi.”
“Không sao đầu ạ.” Bạch Nhược Hy
cười khẽ, lúc này mới phát hiện Lam
Tuyết vừa rồi nói muốn đánh Hách
Nguyệt một trận lại rất yên tĩnh vào
giờ phút này, cô khách sáo với Hách
Nguyệt xong, lập tức nghiêng đầu
nhìn về phía Lam Tuyết ngôi trên
ghế sô pha.
Kết quả, người đâu rồi?
Cô chỉ vừa đứng lên chào hỏi Hách
Nguyệt mà thôi, Lam Tuyết đã biến
mất rồi sao?
Cô vội nhìn quanh, phát hiện Lam
Tuyết lén lút dựa vào vách tường đi
về phía cửa.
“Lam Tuyết…” Bạch Nhược Hy gọi
cô ấy.
Sống lưng Lam Tuyết cứng ngắc,
bước chân dừng lại.
Nghe thấy cái tên này, Hách Nguyệt
nhíu chặt đôi mày, sắc mặt lập tức
trâm xuống, dõi theo ánh mắt Bạch
Nhược Hy, mới phát hiện trong
phòng còn một người phụ nữ khác.
Cái tên quen thuộc, bóng lưng quen
thuộc, cảm giác quen thuộc, khiến
vẻ mặt Hách Nguyệt vốn ung dung
trở nên nghiêm trọng.
Bạch Nhược Hy đi đến trước mặt
Lam Tuyết, nhỏ giọng nói: “Lam
Tuyết, đây chính là Thẩm phán
Hách cô muốn tìm đấy, chuyện của
cô quan trọng hơn, cô đi nói với anh
ấy trước đi.”
Lam Tuyết chậm rãi nhìn về phía
Bạch Nhược Hy: “Nhược Hy, cám ơn
cô, tôi còn có chút chuyện phải đi
trước, tôi sẽ tìm luật sư giải quyết
chuyện này.
“…. Bạch Nhược Hy im lặng, nhíu
mày nhìn sắc mặt Lam Tuyết xám
đi, cảm giác được cảm xúc của cô
ấy là lạ.
Cô lại nghiêng đầu nhìn về phía
Hách Nguyệt, ngay cả ánh mắt
Hách Nguyệt cũng thay đổi vào lúc
này, đôi mắt sâu xa nhìn chằm
chằm bóng lưng Lam Tuyết, không
rời đi một giây nào.
Giác quan thứ sáu của Bạch Nhược
Hy mách rằng: Lam Tuyết muốn bỏ
chạy.
Cô nghĩ thầm có phải Lam Tuyết
từng trộm ví tiên của Hách Nguyệt
không, hay là từng đắc tội với anh
ấy, cho nên bây giờ mới bối rối
muốn bỏ chạy như vậy?
Cô tránh đường cho Lam Tuyết rời
đi.
Hách Nguyệt đi tới, Lam Tuyết cúi
đầu định đi, sàn nhà bỗng xuất hiện
một đôi giày da đen sáng ngời của
đàn ông, cô bỗng dừng lại, cúi thấp
đầu, hận không thể dán mặt xuống
đất.
Giọng nói lạnh lùng khinh khỉnh của
người đàn ông vang lên trên đỉnh
đầu Lam Tuyết: “Dù gì chúng ta
cũng đã ngủ với nhau ba năm, mấy
năm không gặp, không chào hỏi rồi
mới đi sao?”
Bạch Nhược Hy kinh ngạc đến nỗi
che miệng, trợn mắt há hốc.
Lam Tuyết khẽ cắn môi dưới, nhắm
mắt lại cố nén đau đớn nơi trái tim,
không kìm được nắm chặt tay.