Sáng sớm hôm sau.
Bạch Nhược Hy dậy sớm rời khỏi
vòng ôm của Kiều Huyền Thạc, nhẹ
nhàng xuống giường, không muốn
đánh thức anh.
Cô rửa mặt xong, bèn đi vào phòng
bếp làm bữa sáng.
Còn chưa làm xong bữa sáng, Bạch
Nhược Hy đã nghe thấy tiếng bước
chân đi tới.
Cô quay đầu, nhìn thấy Kiều Huyền
Thạc đang biếng nhác bước tới.
“Anh Ba, sao anh đã dậy rồi?” Cô
còn chưa nấu xong mà.
Kiều Huyên Thạc tới gân cô, cầm
lấy thìa trong tay cô đặt lên kệ bếp,
miệng: “Em muốn nấu bữa sáng
cho anh. Nếu như để người ta biết
Đại tướng Kiều một ngày trăm công
ngàn việc của chúng ta ngày ngày
làm việc nhà cho vợ ở nhà, vậy
không hay đâu.”
- Anh tự nguyện, ai dám nói?”
“Ừm, không ai dám nói, nhưng thời
gian của anh rất quý giá.”
Kiêu Huyền Thạc cất giọng dịu dàng
nói nhỏ: “Thời gian và hai bàn tay
em rất đáng quý với anh, anh mời
người giúp việc em lại muốn đuổi đi,
vậy anh chỉ có thể tự làm thôi.”
Bạch Nhược Hy chu môi: “Anh
muốn người ngoài quấy rây cuộc
sống của chúng ta sao?”
“Không muốn.” Kiều Huyền Thạc vô
cùng dứt khoát.
Bạch Nhược Hy cười: “Em cũng
không muốn.”
Kiều Huyền Thạc chậm rãi để cô
xuống một chút, hôn nhẹ lên môi
cô.
Sau khi rời đi, ngắm nhìn biểu cảm
xấu hổ của cô.
Bạch Nhược Hy mím môi, chỉ một
nụ hôn nhẹ đã khiến trái tim cô tan
chảy.
“Anh Ba, hôm nay anh có phải ra
ngoài làm việc không?”
“Không muốn đi.” Kiều Huyền Thạc
Cười nói.
Bạch Nhược Hy nhíu mày: “Vì sao?”
“Trong nhà có một yêu tinh như em,
anh nào còn tâm tư đi làm việc
nữa.”
Bạch Nhược Hy cười mếu, vờ nổi
giận đánh hai cái vào vai anh: “Em
không phải yêu tỉnh.”
“Trong lòng anh, em chính là yêu
tinh.”
“Em…” Bạch Nhược Hy còn muốn
phản bác.
Kiêu Huyền Thạc lại hôn cô lần nữa,
khóa chặt môi cô, nuốt hết giọng
nói của cô, hôn cô thật sâu.
Âm thanh giữa răng môi trở nên
ngượng ngùng.
Sáng sớm đã bị hôn đến nỗi trời đất
quay cuông, rơi vào vực sâu của
các giác quan không sao tự kiềm
chế nổi.
Nụ hôn sâu này lâu như một thế kỷ,
hôn Bạch Nhược Hy đến nỗi sắp
ngạt thở.
Thỏa mãn qua đi, Kiều Huyền Thạc
chậm rãi buông môi cô ra, trán
chạm trán với cô, anh phổi khỏe hơi
dài, cho nên hơi thở không rối loạn.
Đôi mắt mơ màng của Kiều Huyền
Thạc cúi xuống, nhìn cô gái trong
ngực đang thở nhẹ, hơi thở của cô
như lan, khuôn mặt ửng đỏ, như quả
đào mật tươi ngon.
Hít thở bình thường rồi, Bạch Nhược
Hy vỗ vai anh nói: “Anh Ba, anh thả
em xuống đi, bữa sáng của em sắp
cháy rồi.”
“Em nấu gì vậy?”
“Nấu mì”
“Không sao, em nấu thành thuốc
độc, anh cũng sản lòng ăn.”
Bạch Nhược Hy cười khẽ, ngượng
ngùng trừng anh, đẩy đẩy bả vai rắn
chắc: “Được rôi, ăn sáng xong, em
tiễn anh đi ra ngoài, không thể vì em
mà bỏ công việc được, hơn nữa em
cũng phải bắt đầu tìm việc rồi.”
“Nếu như em muốn qua bên tòa án,
anh bảo Hách Nguyệt thu xếp,
không cân em lo đâu.”
“Ừm ừm, em có anh Ba, em không
cần lo gì cả.” Bạch Nhược Hy véo
nhẹ hai vành tai anh, hỏi: “Chứng
nhận trợ lý cảnh sát của em cũng là
do anh giúp đúng không?”
Kiều Huyền Thạc nhướng hàng mày
rậm, nghiêm túc nói: “Không có đâu,
đừng nhạy cảm.”
Bạch Nhược Hy sẽ không tin câu
này đâu, trải qua nhiều chuyện như
vậy, cô đã không còn là Bạch Nhược
Hy ngây thơ dễ bị lừa trước kia nữa
rồi.
Thị thị phi phi, thật thật giả giả,
trong nội tâm cô như đốt sáng một
ngọn đèn.
“Ừm, thả em xuống đi, anh còn
không thả, nồi mì sẽ cháy khét mất.”
Bạch Nhược Hy xoa nhẹ vành tai
anh, như đang nghịch ngợm.
Kiều Huyền Thạc cười tà thì thâm:
“Buông em xuống cũng được, anh
muốn nghe em gọi anh.”
Bạch Nhược Hy lập tức mở miệng:
“Anh Ba.”
“Không được.”
Bạch Nhược Hy nhíu mày, ngơ ngác:
“Hả?”
Kiều Huyên Thạc nhẹ giọng dẫn dắt:
“Anh là gì của em?”
Bạch Nhược Hy lập tức hiểu rõ ý
anh, khuôn mặt nóng lên, ánh mắt
ngượng ngùng cúi xuống né tránh
ánh mắt nóng bỏng của anh, mím
môi mỉm cười ngại không dám mở
miệng.
Kiều Huyền Thạc mổ nhẹ lên cánh
môi cô, hôn xong dõ dành: “Gọi anh
rồi anh sẽ thả em xuống.”
“Vậy lát nữa anh phải đi làm nha.”
- Anh nghe em.”
Bạch Nhược Hy lúng túng cúi thấp
đầu, né tránh ánh mắt anh triệu để,
qua một lúc mới lí nhí: “Chồng.”
Kiều Huyền Thạc nghe thấy giọng
nói trời phú của cô gọi chữ này, dịu
dàng, thì thâm, còn ngượng ngùng
ngọt ngào.
Hai chữ này như mật đường, ngọt
vào tận tim anh.
hương 146 Hiệu quả của “chông
Không ngờ được cô gọi lại chồng
sướng tai như thế.
“Gọi nữa đi.” Kiều Huyền Thạc
không khỏi dịu dàng ra lệnh.
Thật hi vọng sau này ngày nào cô
cũng gọi anh như vậy.
Như vậy sẽ giúp anh quên đi xen
giữa hai người còn có đạo đức gia
đình, quên rằng cô từng là em gái,
khiến anh cảm nhận được vị trí của
mình trong cuộc đời cô.
Bạch Nhược Hy cảm giác khuôn
mặt càng nóng hơn, ngượng ngùng
vùi đầu vào bờ vai dày rộng của anh,
giọng hơi lớn hơn, nỉ non: “Chồng,
thả em xuống đi.”
Kiêu Huyền Thạc nhẹ nhàng thả cô
xuống.
Bạch Nhược Hy cảm giác cơ thể
được buông ra, lập tức nhẹ nhõm
hơn rất nhiều.
Nhưng cô vừa đứng vững, Kiều
Huyền Thạc lập tức quay người đi
lên trước tắt bếp, rồi quay lại.
Động tác của anh vô cùng nhanh
nhẹn, liền một mạch, hơn nữa còn
rất gấp gáp.
Bạch Nhược Hy không rõ anh có ý
gì, còn chưa kịp phản ứng, anh đã
đột nhiên đưa tay ôm mặt cô, hôn
mạnh lên.
Bạch Nhược Hy trợn mắt há miệng,
chớp chớp mắt ngây người.
Hai tay cô chống vào lồng ngực
Kiều Huyền Thạc, muốn đẩy anh ra,
kết quả lại bị anh áp cô vào tường.
Đây là phòng bếp, anh bị làm sao
vậy?
Sau đó, không ăn được bữa sáng,
ngược lại màn “vận động buổi sáng”
được tiến hành hừng hực khí thế.