Bạch Nhược Hy vô cùng quấn bách,
xấu hổ thì thâm: “Không phải như
anh nghĩ đâu, em chỉ trêu anh một
chút, không muốn anh không vui
như thế thôi.”
Kiều Huyền Thạc nghiêm trang trả
lời: “m, anh thích em trêu anh,
nhưng lái xe thì không được.
“Em biết rôi.” Bạch Nhược Hy chu
môi, bắt được sai lâm liên không
tha cho cô, khiến cô vô cùng ngại.
Xe dừng trước cửa bệnh viện.
Kiều Huyền Thạc tháo dây an toàn,
quay người dựng ghế của Bạch
Nhược Hy dậy.
Thành ghế dần lên cao, Bạch Nhược
Hy nhìn vào đôi mắt thâm thúy mê
người của người đàn ông, anh trâm
tĩnh tỉnh táo, như thể lạnh nhạt với
mọi thứ.
Cô cười thản nhiên, hỏi: “Anh Ba, em
không muốn đi khám bác sĩ, trở về
lấy thuốc bôi được không, chắc chỉ
bị thương ngoài da thôi.”
“Không thể.” Kiều Huyền Thạc cởi
dây an toàn của cô ra: “Đã tới bệnh
viện rồi, chúng ta tiện thể đi khám
phụ khoa đi.”
“Vì sao?” Bạch Nhược Hy ngạc
nhiên, khẩn trương nhìn anh.
Anh mở cửa ra xuống xe, Bạch
Nhược Hy cũng mở cửa đi ra ngoài,
trước ngày hôm qua, cô vẫn là thiếu
nữ, không có bệnh phụ khoa, sao lại
phải khám phụ khoa?
Đề nghị này của Kiều Huyền Thạc
khiến trong nội tâm cô rất khó chịu,
đóng cửa lại, quay người nhìn vào
đôi mắt sâu của anh: “Tại sao phải
khám phụ khoa?”
Anh vẫn lạnh tanh: “Tối hôm qua…”
“Không muốn.” Bạch Nhược Hy lập
tức ngắt lời anh, đã hiểu rõ ý anh.
Mặc dù không có kinh nghiệm,
nhưng cô biết vết thương đó rất dễ
tự lành, mặc dù lúc ấy rất đau,
nhưng không bị thương quá nặng.
Giờ phút này, Bạch Nhược Hy vô
cùng khẳng định người đàn ông này
ba mươi tuổi rồi vẫn là… trai sạch.
Bạch Nhược Hy kêu lên, ôm phần
bụng đau ởi vào bệnh viện, bước
nhanh chân giận đùng đùng, sắc
mặt ửng đỏ, thẹn quá hoá giận:
“Muốn đi thì anh tự đi đi, em không
đi, mất mặt chết.”
Kiêu Huyền Thạc nhìn bóng lưng cô
giận đùng đùng rời đi, anh bất đắc
dĩ cười khẽ, vội vàng đuổi theo bước
chân Bạch Nhược Hy.
Trong bệnh viện.
Bạch Nhược Hy bị yêu cầu làm kiểm
tra toàn diện.
Chỗ bị thương thuộc kiểu tổn
thương phần mềm, không ảnh
hưởng đến nội tạng.
Cầm báo cáo, kê thuốc, Bạch
Nhược Hy muốn rời khỏi bệnh viện.
Đối với đề nghị của Kiều Huyên
Thạc, cô khăng khăng không đồng
ý.
Người đàn ông này thật đúng là
không biết xấu hổ.
Ngại chết, mất mặt quá.
Đánh chết cô cũng không muốn vì
chút máu tối qua mà đi khám bác
sĩ, lân đầu của phụ nữ có chút máu
hoặc nhiều hoặc ít là chuyện bình
thường.
Lên xe vê nhà, Bạch Nhược Hy dựa
vào ghế ngủ thiếp đi, về thẳng đến
nhà, cô vẫn chưa tỉnh lại.
Xe tắt máy, dừng trên con đường
trước cửa biệt thự.
Kiều Huyền Thạc mở cửa sổ ra, điều
chỉnh chỗ ngồi của Bạch Nhược Hy,
để cô nằm xuống yên tĩnh ngủ say.
Không nỡ đánh thức cô.
Trời chiêu ngả về tây, ánh chiêu đỏ
nhuộm mặt đất thành màu đỏ sậm.
Anh tựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài,
phát hiện bãi cỏ trụi lủi bên cửa nhà
đã được khai phá, trông rất nhiêu
hoa cỏ, còn có rau quả thực vật.
Rất nhiều thứ đã trưởng thành xanh
tốt.
Kiêu Huyền Thạc rất cảm khái chậm
rãi quay đầu, nhìn cô gái ngủ say
bên cạnh.
Cô ngủ say sưa, khuôn mặt xinh
đẹp được hoàng hôn nhuộm đỏ,
đẹp đến nỗi khiến người ta ngạt thở.
Cơn gió nhẹ thổi qua, lay mấy sợi
tóc mềm trên mặt Bạch Nhược Hy.
Khuôn mặt trắng nõn non mịn
không hề trang điểm, làn mi dài, mũi
cao, môi anh đào hồng hào đáng
yêu, cô ngủ như nàng tiên không
dính khói lửa nhân gian, đẹp đẽ
khiến lòng người rung động, lại
đáng yêu như đứa trẻ đòi ăn.
Anh không kìm lòng được chậm rãi
đưa tay tới, đầu ngón tay nhẹ nhàng
rơi xuống cánh môi mềm của cô,
non như đậu hũ, có điều xúc cảm
đầu ngón tay khiến cả người anh
nóng lên, tâm trạng biến chuyển
muốn nhấm nháp.
Rõ ràng muốn cô ngủ yên đến khi tự
nhiên tỉnh, nhưng không đè nén
được ham muốn cơ thể.
Một tay anh chống bên người Bạch
Nhược Hy, một tay sờ khuôn mặt
cô, cúi người xuống hôn.
“Ưm ưm….’
Tiếng nũng nịu bật ra từ cổ họng
Bạch Nhược Hy.
Trong lúc ngủ mơ.
Đột nhiên bị chiếc lưỡi mềm mại mà
bá đạo quấn lấy.
Cô mở mắt ra, trước mắt xuất hiện
gương mặt quen thuộc của người
đàn ông, cô chớp mắt hai lần,
hoảng hồn với nụ hôn đột ngột ập
đến này.
Cô không biết chuyện gì đang xảy
ra, người đàn ông đang nhắm mắt
lại hôn say sưa.
Hai tay cô chống lên lông ngực
người đàn ông, muốn đẩy ra.
Nhưng cô cố thế nào, cũng không
lay chuyển được anh.
Kiều Huyền Thạc nắm chặt hai cổ
tay cô chậm rãi ép lên đỉnh đầu cô,
hôn càng điên cuồng hơn.
Bất lực, cô không phản kháng nữa,
mặc anh hôn đủ.
Tình thâm nghĩa nặng, đương nhiên
sẽ ý loạn tình mê.
Bạch Nhược Hy bị hôn đến chìm
đắm, đáp lại anh.
Một lát sau.
Nụ hôn của người đàn ông trở nên
tham lam, đi xuống cổ cô, xương
quai xanh, thậm chí vẫn muốn
xuống nữa.
Bị hôn đến nỗi quên cả bản thân.
Bạch Nhược Hy ngoại trừ ngượng
ngùng ra, không biết làm sao để
biểu đạt cảm giác tê dại vào giờ
phút này của cô.
Tâm trạng lao vùn vụt như tàu lượn
siêu tốc, máu nóng sục sôi trong
người.
Ngoại trừ hưởng thụ nụ hôn và
những cái vuốt ve nồng nhiệt dưới
ngực anh, giờ phút này cô không
muốn làm gì, cũng không muốn nói
gì cả.
Cơ thể như một mồi lửa đốt cô cháy
rực.
Kiều Huyên Thạc chỉ muốn hôn
trộm cô.
Ai ngờ lửa mới bén đã bùng cháy.
Chỉ có thể trách cô quá ngọt quá
đẹp.
Anh không có sức chống cự gì với
người phụ nữ này.
Cơ thể bị châm lửa rất dễ dàng.
Anh nhoài người qua, đè lên người
Bạch Nhược Hy, tay chậm rãi sờ nút
ấn cho ghế xe ngả xuống nằm
ngang.
Trời chiêu ngã về tây, đèn hoa mới
lên.
Đèn trên đường nhỏ của vườn hoa
tự sáng lên.
Màn đêm dần buông xuống.
Bóng đêm bao phủ.
Chiếc xe đỗ bên đường vườn hoa
vắng lặng đột nhiên rung lên.
Tiếng kêu kinh hoảng nghe nũng nịu
mà đầy đau đớn khó nén vang lên
trong xe.
Mà cảm giác đau đớn này khiến
Bạch Nhược Hy vốn đã mất lý trí
tỉnh táo lại.
Cô mới phát hiện mình quá chìm
đắm trong nụ hôn của anh, bất giác
bị cởi hết quần áo.
Nhưng hình như đã muộn.
Không khí trong xe nóng hâm hập
như lửa.
Tiếng thở khẽ của hai người đều trở
nên hổn hển hơn, gấp gáp hơn.