Bạch Nhược Hy từng vì thế mà áy
náy, cảm thấy có lỗi với Doãn Nhụy.
Nhưng bây giờ nghĩ đến những
hành vi của Doãn Nhị, cô chẳng
những không có chút cảm giác tội
lỗi, thậm chí còn hận người phụ nữ
không từ thủ đoạn đó thấu xương.
Cô căng thẳng ngước nhìn người
đàn ông đến gần từng bước này, sợ
đến nỗi tim đập nhanh, lại cố tỏ ra
bình tĩnh lấy giọng hỏi: “Chồng của
em gái anh? Không kết hôn, không
đính hôn, sao lại gọi là chồng?”
Doãn Đạo giật môi một cái, nụ cười
càng ác độc hơn, híp mắt nhỏ giọng
thì thâm: “Nếu như tôi không nhớ
nhầm, cô là bạn tốt của em gái tôi,
cướp người yêu thì thôi, còn cướp
người yêu của bạn mình, cô đúng là
không tâm thường, bây giờ lại dám
ăn nói hùng hồn vậy à?”
Bạch Nhược Hy cắn môi, im lặng.
Muốn gán tội cho người khác thì sợ
gì không có lý do?
Cô cũng chẳng muốn giải thích, dù
sao bây giờ hình tượng của cô trong
mắt những người này cũng vô cùng
bết bát.
Bạch Nhược Hy nhìn thẳng vào đôi
mắt cao thâm của anh ta, cảm giác
người đàn ông này có vẻ không
nghiêm túc, song hơi lạnh tỏa ra
quanh người vô cùng nguy hiểm,
khiến người ta không rét mà run.
Anh ta vẫn tới gân, Bạch Nhược Hy
không đoán được động cơ của anh
ta, căng thẳng lui lại.
Kiêu Huyền Hạo đi lên, túm chặt
cánh tay Doãn Đạo: “A Đạo, đừng
như vậy.”
Doãn Đạo lập tức hất Kiêu Huyền
Hạo ra, lực rất mạnh, khiến Kiều
Huyền Hạo lui lại mấy bước suýt
ngã.
Kiêu Huyền Hạo lảo đảo mấy bước,
vất vả lắm mới đứng vững, phát
hiện Doãn Đạo đằng đẳng sát khí,
anh ta tức giận nắm tay xông lên:
“Nơi này là nhà họ Kiêu, không tới
lượt anh…
Kiêu Huyền Hạo còn chưa nói xong,
đang định xông lên bảo vệ Bạch
Nhược Hy thì đã bị Doãn Đạo đá
bay ra.
Cú đá mạnh này khiến cả người
Kiều Huyền Hạo bay ra ngoài một
mét.
Tiếng “bộp” vang to, Kiêu Huyền
Hạo oanh liệt ngã xuống đất, đau
đớn ôm ngực.
Người trong phòng khách cũng giật
mình trợn mắt há miệng, Kiều Tiếu
Tiếu phản ứng lại đầu tiên, lao đến
bên Kiều Huyền Hạo đã ngã xuống
đất không gượng nổi: “Anh Hai, anh
không sao chứ? Anh đừng quan
tâm tên điên này.
Doãn Đạo là một kẻ điên trong mắt
người đời, ngang ngược càn rỡ, tự
đại ngông cuông, trước giờ không
để bất cứ ai vào mắt, mình ta một
cõi là tính cách bẩm sinh của anh
ta.
Bạch Nhược Hy cũng khiếp hãi,
hoảng sợ nhìn về phía Kiều Huyền
Hạo nằm dưới đất.
Bỗng dưng, Doãn Đạo túm lấy tóc
cô, kéo mạnh cô vào ngực anh ta.
“A…” Cơn đau kịch liệt truyên đến từ
da đầu, Bạch Nhược Hy đau đến
nghẹn ngào, hai tay ôm gáy giữ đầu,
kinh hãi nhìn người đàn ông kinh
khủng như ma quỷ này.
“Anh Cả, đừng đánh Nhược Hy…”
Doãn Nhụy nức nở gọi, trong mắt
tất cả mọi người vừa đáng thương
lại thiện lương.
Nhưng Bạch Nhược Hy thấy chỉ
buồn nôn.
Sự “lương thiện” của Doãn Nhụy
càng khơi dậy phẫn nộ trong Doãn
Đạo, cắn răng nhả từng câu chữ vào
mặt Bạch Nhược Hy: “Nhìn xem em
gái tôi đối xử với cô thế nào đi, nhìn
lại xem cô đối xử với nó thế nào?
Đừng tưởng rằng cô là con gái thì
tôi không dám xử cô.”
Những người khác sợ hãi không
dám lên tiếng, Doãn Đạo nắm giữ
toàn bộ quyên sở hữu doanh nghiệp
nhà họ Doãn, tài lực trong tay anh ta
khiến tất cả mọi người nhà họ Kiều
thèm nhỏ dãi, ai ai cũng hi vọng hợp
tác với anh ta, đạt được sự hậu
thuẫn mạnh nhất của anh ta để trợ
giúp cướp đoạt được càng nhiều tài
sản của nhà họ Kiều.
Giờ khắc này, tất cả mọi người giận
mà không dám nói gì.
Sức của người đàn ông rất mạnh,
như hận không thể lôi tóc cô ra,
trong lòng Bạch Nhược Hy rất sợ
hãi, bởi vì quá đau mà nước mắt
trào ra khỏi hốc mắt.
Trước đó cô từng nghe nói Doãn
Đạo rất chiều em gái, bây giờ được
thấy, quả đúng như lời đồn.
Có điều, ngoại trừ Kiều Huyên Hạo
bảo vệ cô, nơi này không ai muốn
đắc tội với Doãn Đạo.
Bạch Nhược Hy nhìn chằm chằm
anh ta, cắn răng nghiến lợi mắng:
“Túm tóc phụ nữ mà là đàn ông à?”
Bạch Nhược Hy chỉ không muốn
anh ta lôi da đầu mình ra, bất lực
quá mới nói câu này.
Nhưng một giây sau, người đàn ông
quả quyết nắm tay, thụi mạnh vào
bụng cô.
Tiếng cú đấm vang lên trâm đục.
“Ưm.” Bạch Nhược Hy đau đến nỗi
cong eo.
Tất cả mọi người đều hãi, An Hiểu
che miệng suýt kêu lên, đau lòng
nhìn chằm chằm vào Bạch Nhược
Hy, Kiều Huyền Bân nắm chặt tay
muốn xông lên giúp Bạch Nhược
Hy, nhưng lại bị vợ anh ta là Doãn
Âm giữ chặt, ánh mắt lạnh lùng
trừng Kiều Huyền Bân, ra hiệu
không cho anh ta giúp đỡ.
Ngay khi tất cả mọi người đau lòng
cho Bạch Nhược Hy mà không dám
giúp đỡ, Doãn Nhụy lại khóc, như
đứa trẻ bất lực, không đi lên ngăn
cản, đứng tại chỗ nghẹn ngào nói:
“Anh, xin anh đừng đánh Nhược Hy,
là em không tốt, là Tiểu Nhụy không
tốt, van xin anh hãy tha cho Nhược
Hy đi, cô ấy là bạn tốt của em…”
Cơn đau đớn kịch liệt như lấy mạng
Bạch Nhược Hy, hai tay cô ôm chặt
vùng bụng đau đớn, hai chân mềm
oặt từ từ khuyu xuống, cả người đổ
mồ hôi lạnh, từng giọt mồ hôi thấm
ra trên trán, nước mắt cũng tràn mi.
Cả người cô yếu ớt, cuối cùng ôm
bụng quỳ gối dưới chân Doãn Đạo,
cắn răng nhịn đau.
Đây là lân đầu tiên Bạch Nhược Hy
trải nghiệm cơn đau đến từ nắm
đấm sắt của đàn ông, đó không
phải thứ mà một cô gái yếu đuối
như cô chịu được, đau như ruột
thủng bụng nát.
“Đáng chết, đồ khốn này…” Kiều
Huyền Hạo tức sùi bọt mép, ấn chỗ
bị đá đau, muốn đứng lên, Kiều Tiếu
Tiếu lập tức ôm lấy eo anh ta, túm
chặt không cho anh ta đi: “Anh Hai,
anh đừng manh động, anh không
đánh lại tên họ Doãn đó đâu, qua
đó chỉ tổ bị đánh thôi.”
Kiều Huyên Hạo nghiến răng nghiến
lợi nói từng câu chữ: “Em muốn anh
trơ mắt nhìn Nhược Hy bị anh ta
đánh sao? Anh không làm được!”
“Bị đánh thì bị đánh thôi, dù sao
cũng không chết được, em đoán
anh ta không dám giết Bạch Nhược
Hy đâu.” Kiều Tiếu Tiếu giận dữ
mắng một câu, giọng chua chát
Kiều Huyền Hạo tức giận đẩy Kiều
Tiếu Tiếu ra: “Em tránh ra, đừng cản
anh.” Anh ta vừa hất tay Kiều Tiếu
Tiếu ra, Kiều Tiếu Tiếu lại quấn lấy
anh ta.
Khi tất cả mọi người dồn sự chú ý
lên người Bạch Nhược Hy, không ai
để ý một bóng người chậm rãi bước
vào cửa.
Mà cảnh tượng trước mắt cũng rơi
vào trong mắt đối phương.
Doãn Đạo chậm rãi quỳ một gối
xuống, ngón tay thon dài nâng căm
Bạch Nhược Hy lên, nhìn dáng vẻ cô
vì đau mà run rẩy, mồ hôi xen lẫn
nước mắt, sắc mặt tái nhợt, cười
nhạt: “Lân đâu Doãn Đạo tôi đánh
phụ nữ, không ngờ lại thoải mái thế,
cô còn chịu được không? Đây mới
chỉ là bắt đầu, tôi sẽ trả lại cô gấp
trăm gấp vạn đau đớn của em gái tôi.
Nước mắt lăn xuống trên mặt Bạch
Nhược Hy, khi lăn qua môi, cô cắn
răng mím môi, nếm được vị mặn
của nước mắt, cô nghiến răng
mắng: “Em gái anh chẳng qua chỉ là
một kẻ hai mặt, ngoài tô vàng nạm
ngọc trong thì thối rữa, đời này điều
Bạch Nhược Hy tôi hối hận nhất là
quen biết cô ta.”
Sắc mặt Doãn Đạo thay đổi, tức
giận đến cơ miệng co giật, đứng
phắt dậy dồn hết sức đá vào Bạch
Nhược Hy.
Giờ phút này, trái tim tất cả mọi
người đều lơ lửng không trung, thấy
rất có thể Bạch Nhược Hy sẽ bị anh
ta đánh cho tàn phế, song không ai
dám giúp.
Kiều Tiếu Tiếu chỉ lo giữ lấy Kiều
Huyền Hạo đã bị thương.
Một cú đá của Doãn Đạo khiến một
người đàn ông to cao như Kiều
Huyền Hạo bị thương không nhẹ, có
thể thấy nếu rơi vào trên người Bạch
Nhược Hy sẽ bị thương đến mức
nào đây?
Cú đá mạnh mẽ, nhanh chóng mà
dứt khoát lao về phía Bạch Nhược
Hy.
Khi chân anh ta cách cơ thể Bạch
Nhược Hy một centimet, một bóng
người lao tới.
Tiếng “bốp” vang lên.
Doãn Đạo còn chưa đá vào Bạch
Nhược Hy, bắp chân đã bị đá một
cái bay ra ngoài, cả người anh ta bị
lực mạnh đá lui lại mấy bước, lảo
đảo ngã vào ghế sô pha.
Tất cả mọi người ngây ra như phỗng
nhìn người đàn ông đột nhiên xuất
hiện… Kiều Huyền Thạc.
Khuôn mặt tuấn tú của Kiêu Huyền
Thạc u ám kinh khủng như sứ giả
Địa Ngục, ánh mắt khát máu lạnh
toát, ánh mắt như kiếm, quanh
người bao phủ sự tàn bạo áp bức
không sao dẫn được.
Anh nắm chặt tay, gân xanh nổi lên,
khí thế lớn mạnh lập tức lất át Doãn
Đạo.
Doãn Đạo vịn ghế sô pha, bắp chân
vẫn hơi run rẩy, anh ta đau đến nhíu
mày, hơi thở cũng rối loạn.
Hai người đàn ông nhìn nhau, trong
nháy mắt sát khí bao phủ phòng
khách, luông khí đè lên tim, tất cả
mọi người đều nín thở.