Mấy chữ đơn giản, ấm vào tận tim.
Bạch Nhược Hy cong môi mỉm cười,
cúi đầu xem đi xem lại ba câu đó.
Nơi mềm mại nhất của trái tim có
chút rung động, tâm tình vui vẻ rạng
ngời, như con chim nhỏ bay lượn
trên trời xanh mênh mông.
Đúng vậy, có người chồng như này,
trái tim cô lâng lãng như đang trồi
trong không trung hư vô.
Bế cô đến căn phòng khác ngủ, chỉ
vì giặt ga giường.
Chẳng lẽ chảy máu?
Cô chỉ biết rất đau, đau như bị xé
rách, nhưng không biết có chảy
máu hay không.
Bạch Nhược Hy cẩn thận gấp tờ
giấy bỏ vào trong túi áo, kéo ghế ra
ngồi xuống.
Cô nhấc lồng bàn lên, là một bát sủi
cảo đủ sắc hương vị, nhìn thôi cũng
khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Bạch Nhược Hy bỏ lồng bàn xuống,
cầm đũa bắt đầu ăn, nhấm nháp
nhai kỹ nuốt chậm.
Bộ Dực Thành từng nói, anh Ba cô
không gì không làm được.
Đúng là như thế.
Ăn bữa sáng anh làm, trong lòng
Bạch Nhược Hy ngọt như đường.
Chỉ cân anh ở bên cạnh, cô không
cần quan tâm chuyện gì cả, càng
ngày càng thích cảm giác được ở
bên anh.
Trên mặt là nụ cười không cách nào
biến mất, trong đầu tràn ngập hình
bóng của anh Ba cô, càng nghĩ càng
thấy ngọt ngào.
Cô vội để đũa xuống, lấy điện thoại
di động ra từ túi quần, gõ một tin
nhắn, ấn gửi đi không chút do dự.
Nhìn màn hình yên tính một lát, cô
để điện thoại xuống tiếp tục ăn bữa
sáng.
Cô vừa ăn vừa ngó màn hình điện
thoại, chờ mong anh sẽ nhắn lại,
nhưng màn hình vẫn đen sì, không
có bất cứ động tĩnh gì.
Cô mím môi cười khẽ, tiếp tục ăn
bữa sáng.
“Bữa sáng ngon lắm, vất vả rồi.”
Kiêu Huyền Thạc nhìn tin nhắn điện
thoại, khóe môi khẽ cong lên mỉm
cười, nụ cười không che giấu vẻ dịu
dàng chút nào.
Mấy “đại nhân” đang bàn việc công
đều kiềm chế không nói câu nào,
âm thầm quan sát người đàn ông
“đột biến” này.
Trong mắt người ngoài, Kiều Huyền
Thạc nghiêm túc chín chắn, ăn nói
giữ kẽ, tác phong nhanh nhẹn cẩn
thận, dáng vẻ luôn lạnh như băng.
Đột nhiên một tin nhắn khiến anh
“thay tính đổi nết”, những người
khác coi cảnh tượng này như cầu
vồng sau mưa vậy.
Đại biểu nào đó ngồi gần Bộ Dực
Thành, cẩn thận hỏi: “Ngài Tổng
thống, sao Đại tướng Kiều vui vậy?
Có phải tìm được Phật châu rồi
không?”
Bộ Dực Thành lắc đầu, nhìn Kiều
Huyền Thạc bằng vẻ sâu không
lường được, dựa vào ghế sô pha,
khoanh tay vuốt cằm: “Phật châu
chưa có sức hút khiến cậu ta cười
như thế, nếu như tôi đoán không
sai, chắc là tin nhắn của vợ cậu ta.”
“Vợ ư? Đại tướng Kiều kết hôn rồi?”
Do còn có rất nhiều người không
biết chuyện này, nên người nghe
được rất ngạc nhiên.
Bộ Dực Thành gật đầu, cười giảo
hoạt.
Tất cả mọi người trợn mắt há
miệng, rất ngạc nhiên đối với
chuyện Kiều Huyền Thạc kết hôn,
không ngờ người đàn ông mạnh mẽ
này lại kín tiếng trong chuyện kết
hôn vậy.
Không có bất kỳ tin tức nào, không
mở tiệc mời khách, càng không có
nghỉ thức hôn lễ.
Lúc này.
Cửa phòng họp bị gõ.
Kiêu Huyền Thạc chưa trả lời tin
nhắn liên để điện thoại xuống,
ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Người đẩy cửa đi vào là Tinh Thần,
quân trang thẳng thớm, nghiêm túc
trang trọng, sau khi đi vào cúi chào
tất cả mọi người, cuối cùng mới
nhìn Kiều Huyền Thạc, cung kính
nói: “Cậu Ba, A Lương đã tỉnh lại
rồi.
Kiều Huyên Thạc đứng bật dậy, ánh
mắt tối đi: “Lập tức chuẩn bị xe đến
bệnh viện.”
“Vâng.” Tinh Thần quay người ra
ngoài.
Bộ Dực Thành cũng căng thẳng, vội
kéo cánh tay Kiều Huyền Thạc,
giọng phàn nàn: “Ài ài ài… Tôi nói
này Tướng quân Kiều, chúng ta
đang thảo luận chuyện Phật châu,
cậu lại đi làm việc khác à?”
Kiêu Huyền Thạc nhìn về phía
khuôn mặt lo lắng bất an của Bộ
Dực Thành, thản nhiên mở miệng:
“Phật châu đã mất, dù có bàn bạc
cũng vô ích, cách duy nhất là tiếp
tục tìm kiếm manh mối, tôi còn có
việc gấp phải xử lý, không tham gia
cuộc họp được.
Bộ Dực Thành hai tay đút túi,
nghiêng người tới gần Kiều Huyền
Thạc, cười khẽ nói nhỏ: “Người anh
em à, ngày đầu tiên cậu về “hội
đường Tịch làm việc, dù sao tôi
cũng là Tổng thống, cho chút thể
diện đi.
Kiêu Huyền Thạc khẽ nhíu mày lại,
yên lặng trao đổi ánh mắt với anh
ta, hiểu rõ ý của Bộ Dực Thành liền
ngồi xuống.
Bộ Dực Thành nhếch môi cười, kéo
âu phục ngồi xuống, nói với mọi
người: “Chúng ta tiếp tục.”
Kiêu Huyền Thạc nhướng mày,
không khỏi cười kỳ lạ, sâu không
lường được.
Bộ Dực Thành bất đắc dĩ thở dài
trong lòng.
Là quốc gia dân chủ, có thể nói
Tổng thống nước Tịch là nghề
nghiệp khô khan vô vị nhất trên đời,
mười hai năm mới đổi một lần, đối
với Bộ Dực Thành mà nói, điều hối
hận nhất không gì bằng việc đi
tranh cử Tổng thống.
Đưa ra bất kỳ quyết định gì cũng
cần phải thông qua cửa đám “thần
tử” này bỏ phiếu quyết định.
Trọng điểm là không có tự do, nhiều
trách nhiệm, viết báo cáo, mở cuộc
họp, đọc diễn văn đều là trọng điểm
công việc của anh ta, thi thoảng ra
nước ngoài “củng cố quan hệ hữu
nghị”, dò thám tình hình dân sinh.
Nhạt nhẽo nhàm chán, còn không
nhiều thực quyền bằng Kiều Huyền
Thạc.
Bộ Dực Thành hắng giọng, nhìn về
phía Kiều Huyền Thạc, chậm rãi nói:
“Nước láng giềng cho chúng ta thời
gian sáu tháng, đã qua một tháng
rồi, thời gian còn lại cậu có tin chắc
sẽ tìm được Phật châu không?”
“Có thể.” Kiều Huyền Thạc đầy tự
tin.
“Được.” Bộ Dực Thành rất nghiêm
túc gật đầu, lại nói: “Nếu cậu có việc
thì đi làm trước đi.
Cái thể diện cần giữ này hơi gượng
ép.
Nếu Kiều Huyền Thạc không có ý
chí vững mạnh, chắc đã bật cười
rồi.
Vừa ngồi chưa được năm giây, lại
đứng lên.
Anh hơi cúi người chào Bộ Dực
Thành, dù có quan hệ tốt vẫn phải
hành xử đúng theo cấp bậc trước
mặt người ngoài.
“Tôi đi trước, nếu Phật châu có tin
tức sẽ lập tức báo cáo.” Kiều Huyền
Thạc nghiêm túc nói.
Bộ Dực Thành cười gật đầu.
Kiều Huyền Thạc sải bước rời khỏi
sảnh phòng họp.
Ra khỏi cửa, anh vừa cởi cúc áo
khoác quân trang, vừa đi đến sảnh
lớn.
Tinh Thần thấy anh vội vàng đi ra,
lập tức đuổi theo sau anh, nhỏ
giọng nói: “Cậu Ba, bây giờ đi gặp A
Lương sao?”
“Tình huống của anh ta thế nào?”
Kiều Huyên Thạc vội hỏi.
“Chỉ số sinh mệnh rất ổn định, bác
Sĩ nói tất cả đều bình thường.”
Chương 133 A Lương tỉnh lại
Ra khỏi sảnh lớn, lính canh cửa lập
tức cúi chào.
Hai người đi thẳng đến xe quân đội.
Kiêu Huyền Thạc cởi áo khoác
xuống, kéo cửa ghế phụ ra, ném áo
ra chỗ ngồi phía sau.
Tinh Thần vội lên xe, mau chóng
đóng cửa lại, thắt chặt dây an toan
rồi lập tức khởi động xe.
“Phập.”
Kiều Huyền Thạc đóng cửa xe lại.
Xe quân đội nghênh ngang rời đi.
Tổng Bệnh viện Quân khu.
VIP #8.
Trong phòng bệnh VỊP.
Kiêu Huyền Thạc ngôi trước giường
bệnh của A Lương, còn Tinh Thần
vẫn đứng bên cạnh, nôn nóng nhìn
A Lương.
Trên giường, A Lương ngủ say sưa,
không hề biết có hai người vào
phòng.
Tinh Thần giơ cổ tay lên nhìn thời
gian, bất đắc dĩ thở dài.
Anh ta và cậu Ba đã chờ một tiếng
rồi.
Tinh Thần không nhẫn nại được
nữa, nhỏ giọng nói: “Cậu Ba, hay là
chúng ta đánh thức A Lương đi”
Kiêu Huyền Thạc cất giọng trâm
thấp hỏi lại: “Cậu đang gấp à?”
“Không phải.”
“Nếu không gấp, chờ chút thì có
sao?” Kiều Huyền Thạc chỉ vào ghế
sô pha bên cạnh: “Cậu cũng ngồi
chờ cậu ấy tỉnh dậy đi.”
Tinh Thần thưa dạ lui lại, ngôi xuống
ghế sô pha.
Thời gian trôi qua từng giây từng
phút.
Lại hơn một tiếng nữa trôi qua.
A Lương cảm thấy khát nước, nỉ non
trong mơ: “Nước…’
Kiêu Huyền Thạc lập tức đứng lên,
rót nước ấm, cầm cốc có ống hút
đưa tới bên mặt A Lương, dùng ống
hút cho anh ta uống nước.
A Lương căn ống hút uống nước,
chậm rãi mở mắt ra.
Bỗng dưng đập vào mắt là một
khuôn mặt tuấn tú uy nghiêm lạnh
lẽo, A Lương kinh hãi, ngạc nhiên
đến nỗi sặc nước bọt.
Anh ta ho như bay mất nửa cái
mạng: “Khu khụ khu…