Cả người Kiều Huyền Hạo lảo đảo,
vừa cười vừa khóc: “Tao biết mày
cũng như tao đều yêu thương người
em gái này hết lòng. Nhưng tại sao
mày không cho tao cơ hội cạnh
tranh một lần. Tao là anh Hai mày,
anh Hai ruột của mày. Sao mày có
thể ích kỷ mà giày vò tao, để tao
đau khổ như vậy? Ít nhất mày cho
tao cơ hội cạnh tranh một lần. Để
tao thử, để tao cố gắng một lần.
Nếu cuối cùng người Nhược Hy
chọn là mày, thì tao cũng sẽ buồng
bỏ, sẽ chúc phúc cho mày, sẽ buông
tha tất cả. Nhưng…”
Kiều Huyên Hạo vô cùng kích động
nói, căm hận níu lấy cổ áo Kiều
Huyền Thạc, nghiến răng nghiến lợi
nói: “Nhưng mày lại ngang ngược
cướp lấy người con gái tao yêu
nhất. Mày là đồ khốn nạn.”
Kiêu Huyền Thạc đứng im tại chỗ.
Ánh mắt lạnh lùng mà bi ai.
Trước khi cưới Bạch Nhược Hy, đó
giờ anh chưa từng biết anh Hai
cũng yêu sâu đậm người con gái
này như vậy.
Anh không biết anh Hai cũng giống
như mình giấu giếm tình cảm này
sâu như vậy.
Nếu quang minh chính đại cạnh
tranh, bây giờ người bị thương đau
khổ cùng cực chắc là anh, suy sụp
tinh thân cũng là anh mà không
phải là anh Hai.
Ánh mắt lạnh lùng không biểu cảm
của Kiều Huyền Thạc khiến Kiều
Huyền Hạo cảm thấy sợ hãi và tuyệt
vọng.
Hai tay anh run rẩy. Mắt đỏ au.
Từng giọt nước mắt của một thằng
đàn ông cứ thế tuôn rơi. Bờ môi run
run, khóc một trận xé lòng.
Anh ta buông cổ áo Kiều Huyền
Thạc ra, cong đầu gối rồi châm
chậm quỳ xuống.
Kiều Huyên Thạc mau chóng đỡ lấy
thắt lưng anh, ôm lấy anh không để
anh quỳ xuống.
Anh thân là em trai sao lại có thể
chịu nổi cái quỳ này của anh Hai
được?
Động tác này của Kiều Huyền Hạo
khiến anh đau đớn vạn phần. Mắt
cũng hoe đỏ, ươn ướt. Mùi vị như
vạn tiễn xuyên tâm vô cùng khó
chịu.
Giọng nói của Kiều Huyền Hạo khàn
khàn mang theo tiếng khóc nức nở:
“Em Ba, anh xin em… xin em cho
anh cơ hội một lần, xin em để anh
được gặp Nhược Hy.”
Khoảnh khắc này, cho dù tim anh có
sắt đá đến mấy cũng không thể
nhẫn tâm được.
Kiêu Huyền Thạc đỡ anh đứng vững
rồi dìu anh vào trong xe, đau lòng hạ
quyết tâm: “Được. Em đưa anh đi
gặp Nhược Hy.”
Tinh Thần căng thẳng tiến lên đỡ
Kiêu Huyền Hạo rồi đưa anh ta lên
xe.
Ông trời không tác hợp.
Hoặc có lẽ ông trời cũng bị Kiều
Huyền Hạo làm cho cảm động.
Mưa càng lúc càng lớn.
Kiêu Huyền Thạc nhìn cơn mưa tâm
tã ngoài cửa sổ, tim như rơi vào vực
sâu không đáy, có bò cũng bò mãi
không lên.
Vừa lên đường, anh đã im lặng.
Lúc đưa Kiều Huyền Hạo đến trước
cổng nhà anh, Tinh Thần mở cửa xe
rồi đưa cây dù duy nhất cho anh.
Ngay cả dù Kiều Huyên Hạo cũng
không cân. Anh ta nhìn tòa nhà to
lớn trước mặt rồi vội vàng xông vào
cửa.
Anh ta dùng sức rung tay nắm, Tinh
Thần liên vội vàng tiến lên nhập mật
mã rồi che dù qua đỉnh đầu: “Cậu
Hai, cậu câm dù đi vào đi.”
“Không cần.” Kiều Huyền Hạo từ
chối ý tốt của Tinh Thần, vội vội
vàng vàng xông vào trong rồi chạy
vào trong phòng.
Tinh Thân cầm dù trong màn mưa.
Anh nhìn thấy Kiều Huyền Hạo chạy
điên cuồng trong mưa mà bất lực
quay đầu lại.
Lúc nhìn thấy Kiều Huyền Thạc bất
động ngôi trong xe, tâm tình anh
cũng theo đó mà trầm xuống.
Chỉ trong một chốc, Tinh Thần lại
quay trở về ghế lái.
Đóng cửa lại, anh không dám khởi
động xe mà nhìn Kiều Huyền Thạc
đang ngồi ở ghế sau qua gương
chiếu hậu.
Ánh mắt của anh tràn đầy bi
thương, cách cửa kính nhìn vào
trong, sắc mặt anh lạnh băng, nhìn
không ra chút biểu cảm nào.
Trong xe khí lạnh bức người. Bầu
không khí bi thương khó diễn tả
được bao trùm khắp xe.
Tinh Thần lúng túng không biết làm
thế nào nên im lặng đợi chờ chỉ thị.
Cơn mưa tầm tã giáng xuống, phút
chốc khiến đại lộ ngập thành sông.
Những giọt mưa to chừng hạt đậu
văng tung tóe theo từng dòng chảy
trên mặt đất.
Gió, lạnh lẽo thấu xương.
Tiếng mưa rì rào, từng giọt từng
giọt rơi lên trân xe tạo thành một
bản nhạc đầy nước mắt.
Cửa sổ hơi nước mịt mờ. Kiều
Huyền Thạc chầm chậm dựa lên
ghế, sức lực cả người dường như
cạn kiệt, như đang có vạn sâu độc
đang từng chút từng chút gặm
nhấm tâm hồn anh.
Sự đau đớn này khiến anh sắp ngạt
thở. Không khí hít vào đều giống
như dao cắt, đau khổ khôn cùng.
“Lái xe đi.”
Anh mệt mỏi thì thào một câu.
Tinh Thần do dự, mở miệng muốn
nói nhưng tới bên miệng lại biến
mất hoàn toàn.
Tinh Thần không dám hỏi nhiều,
cũng không dám nói nhiều.
Anh ta đạp chân ga, chiếc xe từ từ
chuyển động rồi lao như bay trong
màn mưa tâm tã.
Bạch Nhược Hy căng thẳng nắm
chặt lấy điện thoại, ngồi trên sofa
trong phòng khách chờ đợi.
Từ khi trở về từ nhà họ Kiều, cô đi
rửa mặt chải đầu. Rõ ràng đau lòng
như vậy, để ý như vậy nhưng lại
phớt lờ những thứ không nên nhìn,
phớt lờ đi mùi vị đau lòng.
Vẫn mặc chiếc đầm xinh đẹp nhất,
ngồi trong phòng khách đợi anh trở
về, trong lòng tràn đầy mong đợi.
Thời gian từng giây từng phút trôi
qua. Cô vẫn luôn cúi đầu nhìn màn
hình điện thoại.
Im lặng đếm từng giây.
Kiêu Huyền Thạc đã nói, nơi này
mới là nhà của bọn họ.
Dù cho anh trở lại Tịch Thành việc
đầu tiên là đi thăm Doãn Nhụy, đi
thăm nhà họ Kiều cũng không sao.
Cô tin Kiêu Huyền Thạc cuối cùng
cũng sẽ quay về thăm cô.
Kiều Huyên Thạc buông tay Doãn
Nhụy cưới cô. Việc này đã chứng tỏ
cô quan trọng hơn Doãn Nhụy.
Chính là như thế.
Nhất định là như thế.
Quá trình không quan trọng. Quan
trọng nhất là kết quả.
Anh nhất định sẽ trở về, sẽ giải thích
với cô tại sao lại đi đến nhà họ Kiều
gặp Doãn Nhụy, nhất định sẽ giải
thích tại sao phải ôm Doãn Nhụy.
Nhất định là như thế.
Bạch Nhược Hy lặng lẽ thì thầm
trong lòng, thậm chí giống như
đang tự an ủi mình.
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang
lên.
Bạch Nhược Hy cứng người, cả
người sững sờ vài giây. Cô căng
thẳng hít sâu, nhìn chằm chằm vào
phía cửa, sợ là mình nghe lâm.
Tiếng chuông cửa lại vang lên lần
nữa.
Cô ngồi thẳng người dậy, chạy
thoăn thoát xông về phía cửa.
Cuối cùng anh đã quay về rồi.
Cô đoán nhất định không sai. Anh
nhất định sẽ…
Khoảnh khắc cửa vừa hé, đôi mắt
cô trở nên ngây ngốc.
Người ngoài cửa là Kiều Huyên Hạo
đang ướt đẫm vì mưa.
Lúc nhìn thấy cô, Kiều Huyền Hạo lệ
rơi đầy mặt, ánh mắt nóng bỏng nhớ
nhung dính chặt lấy cô.
Trong lòng Bạch Nhược Hy hãng vài
nhịp, lúng túng không thôi. Cô thì
thào mở miệng: “Anh Hai, sao anh
lại tới đây?”
Kiêu Huyền Hạo không nói hai lời,
trực tiếp tiến lên trước một bước
ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào hõm vai
người con gái trước mặt như một
đứa trẻ.
“Nhược Hy, Nhược Hy của anh, anh
Hai nhớ em muốn chết. Em Ba cuối
cùng cũng buông tay rồi, là nó để
anh đến gặp em.”
Bạch Nhược Hy sững sờ bất động.
Cả người bị Kiêu Huyền Hạo ôm
chặt cứng ngắc nhưng lại không có
nửa phần sức lực.
Hai tay cô buông thống, ngón tay
run run. Điện thoại trong tay rơi
thẳng xuống đất.
Gương mặt cô không chút biểu
cảm. Ánh mắt sững sờ không có
tiêu cự, nhìn thẳng vào màn mưa u
buồn ngoài kia.
Trái tim đang vỡ ra từng mảnh nhỏ
của cô triệt để hóa thành tro bụi,
hoàn toàn tiêu tan trong màn mưa
dày đặc.
Gió lạnh thổi vào, phớt qua gò má
của Bạch Nhược Hy. Là nỗi đau đớn
thấu xương giống như có người cắt
vào da thịt.
Nước mắt ầng ậc trong mắt cô, lặng
lẽ rơi xuống má rồi châm chậm
trượt xuống.
Kiêu Huyền Hạo ôm lấy cô, vẫn luôn
thì thâm bên tai cô nhưng một từ cô
cũng không nghe rõ.
Chỉ nghe thấy âm thanh của máu,
chỉ nghe thấy tiếng mưa gió râm rì
ngoài kia.
Thật sự rất đau rất đau.
Cô chầm chầm khép mắt lại. Từng
giọt nước mắt to như hạt đậu rơi
xuống.
Tại sao lại trở nên thế này?
Đã quay về Tịch Thành, tại sao lại
không đến thăm cô?
Anh Ba…
Lẽ nào lời anh từng nói đều là giả
sao?