Editor: Jolie Phạm
Beta:Jolie Phạm
"Phải không?" Lạc Dĩ Hành dừng lại một chút, nắm chặt hai tay, quay mặt đi không nhìn cô.
Lâm Khinh không nhận ra sự khác lạ, cô khẽ khép mắt, lại gục đầu vào vai anh, tận hưởng sự bình yên trong giây phút này.
Bên tai cô là tiếng người qua lại, nhưng dường như cách xa cô cả một thế giới, nhỏ đến mức không thể nghe rõ.
Hơi thở của anh luôn bá đạo hơn con người anh rất nhiều, tùy ý xâm chiếm mọi suy nghĩ của cô.
Cô hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói: "Em ngủ một lát được không?"
"Ở nơi này sao?" Lạc Dĩ Hành cử động, anh ngồi ở bên cạnh, nhẹ nhàng đặt đầu cô lên vai anh, "Ngủ đi em."
Để cô thoải mái hơn, một tay kia vòng qua vai cô, không mạnh mẽ lắm nhưng lại tràn đầy an toàn.
"Chờ đã, nhớ gọi em. Mười phút, chỉ mười phút thôi."
"Được."
Cơn buồn ngủ ập tới bất chợt, có lẽ do quá thoải mái, khiến cô có cảm giác buồn ngủ hiếm hoi.
Sự mệt mỏi được giải phóng, Lâm Khinh nửa mê nửa tỉnh cúi người hôn lên cổ anh.
Cảm thấy cả người anh cứng đờ, cô mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.
Thật tốt, tất cả đều trở nên tốt hơn...
Lâm Khinh nói mười phút, cuối cùng cô khi cô tỉnh lại thì đã gần một tiếng.
Khi cô tỉnh giấc, vừa mở mắt thì thấy đã thấy ở trước cửa nhà.
Lâm Khinh nhẹ dụi mắt, một lúc sau mới định thần lại hỏi: "Sao anh không gọi em dậy?"
Giọng nói vừa tỉnh dậy còn mang theo chút hơi nước, mềm mại hơn thường ngày rất nhiều, giống như một món đồ chơi bằng nhung của mèo.
Mỗi lúc nhìn cô Lạc Dĩ Hành đều cảm thấy như đang nhìn một đứa trẻ.
"Gần đây em quá mệt mỏi, anh muốn em ngủ thêm một chút." Anh đưa tay vuốt mái tóc rối của cô, giọng nói cũng nhẹ nhàng không kém.
Bên ngoài cửa sổ tình cờ là hoàng hôn, Lâm Khinh cọ tay anh, "Vậy em sẽ miễn cưỡng tha thứ cho anh."
"Cảm ơn em."
"Lần sau nếu còn như vậy thì em sẽ không dễ dàng tha thứ đâu nha." Lâm Khinh cười đáp.
"Có chút khó." Lạc Dĩ Hành cố ý nhíu mày, anh nắm tay Lâm Khinh, "Anh thật sự không đành lòng gọi em dậy."
"Anh đỏ mặt." Khuôn mặt Lâm Khinh đỏ bừng, bên tai quẩn quanh hơi thở tê dại, khiến cả người cô gần như đỏ bừng, cuối cùng đành phải quay mặt đi chỗ khác: "Được rồi, em phải xuống xe."
Cô ngồi dậy, đi xuống xe, Lạc Dĩ Hành cũng chuẩn bị xuống xe thì bị cô chạy đến bên cạnh, gõ cửa kính, khi kính kéo xuống thì cô cúi người lại gần hôn một cái.
[Truyện chỉ được đăng tải tại goát pát J O L I E P H A M 159]
Lạc Dĩ Hành hơi sững người, nhưng khi kịp nhận ra thì Lâm Khinh đã chạy vào rồi.
Thấy ánh mắt của anh còn duỗi tay ra vẫy.
Lạc Dĩ Hành thấy bóng dáng cô đã đi khuất, liền ngả lưng dựa vào ghế.
Anh nhắm mắt lại, đưa tay trái ra, chạm vào dấu vết nho nhỏ do cô để lại.
Quá mềm mại.
"Kiều Kiều, mình về rồi!" Lâm Khinh thay giày đứng ở cửa hét lớn về phía phòng làm việc, nhưng cô không nghe thấy âm thanh quen thuộc.
Cô bước vào nhà, chỉ thấy Hà Thần Kiều nghiêm túc nhìn bưu phẩm trên bàn.
"Bưu phẩm này làm sao vậy? Sao trông cậu như có thâm thù đại hận với nó thế?" Lâm Khinh nghiêng người, vừa nhìn thấy người gửi, giọng điệu trêu đùa của cô đột ngột trầm xuống.
"Như cậu thấy đó, là Lương Kỳ gửi đến." Hà Thần Kiều ôm ngực nhíu mày, "Vừa chuyển đến, mình còn chưa mở ra."
"Thật hả." Lâm Khinh ngồi bên cạnh cô ấy, vươn tay nhìn bưu phẩm nhỏ trước mặt.
Trông giống như tài liệu, khoảnh khắc chạm vào có thể cảm nhận được chút sức nặng: "Đừng lo, không sao đâu."
"A a a, đây còn không phải là tình tiết trong tiểu thuyết sao, nữ phụ hết hy vọng đã không thay đổi còn muốn gây chuyện." Hà Thần Kiều bắt lấy hai sợi tóc, sau khi trút giận lại nghiêm túc nhìn Lâm Khinh: "Khinh Khinh, nếu Lạc Dĩ Hành không cần cậu nữa, không sao, mình đưa cậu đi trộm thẻ của hắn."
"Cậu nghĩ cái gì vậy." Lâm Khinh gõ nhẹ vào đầu cô ấy, chỉ thấy hơi buồn cười: "Hiện tại là xã hội được pháp luật bảo vệ, yên tâm, không xảy ra chuyện lớn gì được đâu."
"Bưu phẩm này là ai gửi vậy, không phải Lương Kỳ đang ở trong kia sao?"
"Có thể là người đại diện của cô ta, hoặc một người hâm mộ, dù sao cũng không quan trọng." Lâm Khinh khẽ nhún vai, cầm lấy bưu phẩm rồi mở ra.
"Này chờ đã, nếu có cái gì bên trong thì sao?"
"Còn có thể có cái gì?"
Hà Thần Kiều suy nghĩ một lúc, cũng không nghĩ ra được cái gì, cũng không dám tùy tiện để cho cô mở ra, sau khi nghĩ xong liền hỏi: "Gọi Lạc Dĩ Hành qua thì sao?"
"Không cần, gần đây anh ấy cũng mệt mỏi, để anh ấy nghỉ ngơi cho tốt." Lâm Khinh nhẹ vẫy tay ra hiệu cô đừng lo lắng: "Đừng lo lắng, không sao đâu."
Không thể thuyết phục cô nên Hà Thần Kiều không có lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ, ở bên cạnh nhìn cô.
Cuối cùng dưới sự thương thảo, hai người quyết định thỏa hiệp.
Lâm Khinh chịu trách nhiệm mở ra và Hà Thần Kiều chịu trách nhiệm quay video.
Mặc dù đã nói Hà Thần Kiều đừng lo lắng, nhưng tim Lâm Khinh không khỏi đập nhanh hơn.
Dường như có một loại linh tính mách bảo trước mắt sẽ có chuyện lớn.
Nó có liên quan đến Lạc Dĩ Hành.
Hình ảnh của anh lập tức lóe lên trong đầu, Lâm Khinh liếc nhìn Hà Trần Kiều, cúi đầu hít một hơi thật sâu trước khi mở bưu phẩm.
Chỉ có chút tài liệu trong bưu phẩm, nhiều hơn so với cô nghĩ.
Thoạt nhìn là một chồng ảnh, trên đó đều là cô.
Góc chụp như là đang chụp lén.
Lâm Khinh ngừng thở, cô đột nhiên cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
Trong ảnh, cô ấy vẫn như xưa, từ khi học đại học, đến lúc đi nước ngoài, trở về Trung Quốc, hai năm nay chưa từng đứt đoạn.
Mọi địa điểm làm việc, mỗi một dáng vẻ, cơ bản đều có.
Cô đã bị theo dõi suốt thời gian qua.
Cô nắm chặt tay, đặt những tấm ảnh đó xuống, hít một hơi thật sâu rồi xem tài liệu bên dưới.
Nói là tài liệu, thật ra giống một bức thư.
Không phải ôn chuyện, không phải lừa đảo, phần mở đầu chỉ là một câu trần thuật.
Lâm Khinh nhìn tổng thể, ánh mắt chạm phải một cái tên.
Cái tên khiến cô lại lo lắng.
Lạc Dĩ Hành.
Cô có thể cảm thấy bí mật dường như đang được tiết lộ.
"Khinh Khinh." Hà Thần Kiều nhận thấy sự thay đổi trong tâm trạng của cô, nhịn không được mở miệng.
"Mình không sao." Lâm Khinh không ngẩng đầu lên, thoải mái nói.
Sau đó, cô thở ra một hơi, nghiêm túc đọc từng chữ trên đó.
Mỗi một chữ đều rõ ràng, liên tục khiến cô cảm thấy không thở nổi.
Lạc Dĩ Hành.
Ảnh chụp.
Sự thật trần trụi trước mắt, nhưng đột nhiên cô không muốn lại gần.
Lạc Dĩ Hành, anh thực sự đã gặp cô từ rất lâu.
So với cô thì còn lâu hơn.
Từ lúc cô chật vật và xấu hổ, cô chìm trong vũng lầy, anh đã sớm nhìn thấu.
Bức thư không dài nhưng khiến cô khó chịu.
Ngôn ngữ trong đó không dễ chịu, nhưng cơ bản thẳng thắn phơi bày câu chuyện của Lạc Dĩ Hành với cô.
Thậm chí còn mang theo giọng điệu tức giận và bất mãn rõ ràng của Lương Kỳ.
Trong thư, Lạc Dĩ Hành là một kẻ biến thái đã theo dõi cô từ thời cấp 3. Từ đại học cho đến nay, mọi bước đi đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Ngay cả tình trạng hiện tại của Lương Kỳ cũng là do anh gây ra.
Những bức ảnh đó là bằng chứng.
Về mục đích cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Kiều Kiều." Lâm Khinh cúi đầu, để che đi đôi mắt đỏ của cô, "Cậu cùng Lạc Dĩ Hành đang giấu mình chuyện gì?"
Hà Thần Kiều đột nhiên mở to mắt, cô ấy định mở miệng giải thích, nhưng khi chạm vào đôi mắt đỏ hoe, đột nhiên không nói nên lời.
Nhìn thấy bức ảnh trên bàn, cô biết ngay đó là ảnh gì.
Mang theo sự hoảng loạn, cô ấy đặt điện thoại xuống, rũ mắt: "Rất xin lỗi, Khinh Khinh, rất xin lỗi."
"Không cần xin lỗi, chỉ cần cậu nói rõ ràng với mình, được chứ?" Chuyện này sẽ không đơn giản như vậy.
Đầu tiên trực giác của Lâm Khinh loại bỏ tính xác thực của bức thư này.
Hà Thần Kiều ngẩng đầu nhìn Lâm Khinh, mím môi, sau đó mở miệng.
Nhiều năm trước, khi Lâm Khinh còn học đại học.
Khi đó Hà Thần Kiều tìm bạn cùng phòng, mà người bạn cùng phòng đó là Lâm Khinh.
Sau khi thỏa thuận xong, hai người thương lượng thời gian để Lâm Khinh dọn đến.
Và chỉ một ngày trước khi cô chuyển đến, một người đàn ông bất ngờ tìm gặp cô ấy.
Người đàn ông đó rất đẹp trai, khí chất độc nhất, điều này khiến Hà Thần Kiều từng nghĩ rằng có điều gì đó đã xảy ra với anh ta.
Lần đầu tiên gặp, anh ta đã nói ra thân phận của mình.
Lạc Dĩ Hành.
Khi đó, anh ta không nổi tiếng như bây giờ, nhưng khí chất lạnh lùng của anh còn cường đại ngày hôm nay.
Lạc Dĩ Hành chỉ đơn giản đưa cho cô ấy một tập tài liệu, mọi thứ trên đó đều vô cùng có lợi cho cô ấy.
Mà điều kiện trao đổi chỉ có một.
Cung cấp mọi nhu cầu khi Lâm Khinh cần.
Sau lần đầu tiên đọc nó, Hà Thần Kiều nghĩ mình bị lừa, đang muốn rời đi lại nghe thấy giọng Lạc Dĩ Hành.
Anh ta nói: "Cô có thể thêm vào bất cứ điều gì cô muốn."
Hà Thần Kiều ngừng lại, quay đầu nhìn anh ta, "Tại sao? Có đáng để lãng phí nhiều sức lực và tiền bạc cho chuyện này không?
"Cô không cần biết."
"Được thôi."
Cuối cùng cô ấy cũng đồng ý, sau này vẫn không cộng thêm bất cứ quyền lợi gì, cô ấy chỉ làm theo hợp đồng là chăm sóc Lâm Khinh một cách ân cần và tử tế, nếu có thắc mắc thì có thể gọi cho anh ấy.
Lúc đầu, Hà Thần Kiều nghĩ rằng Lâm Khinh và Lạc Dĩ Hành sẽ có gì đó với nhau, nhưng khi cô ấy khẽ hỏi thăm một chút lại phát hiện cô cũng không biết về anh ta.
Trên hợp đồng cũng ghi rõ không cần phải tìm anh ta mọi lúc, Hà Thần Kiều cũng tuân thủ.
Cô sẽ chỉ đến gặp anh ta mỗi khi có chuyện không làm được, nhưng hiệu suất giải quyết vấn đề lại vượt mọi mong đợi của cô ấy.
Như một ngôi nhà, một nơi làm việc, một công việc bán thời gian.
Cô ấy cũng từng tò mò tại sao một CEO như vậy lại muốn phí sức nhiều như vậy để giúp đỡ một cô gái.
Ở phía sau, cô không hề hay biết.
Cô ấy nhận ra rằng có lẽ thứ tình cảm thuần khiết đó vẫn tồn tại trên thế giới này.
Tình yêu đơn phương, tình yêu thầm kín, tuổi trẻ, sự giúp đỡ.
Mọi thứ đang diễn ra một cách lặng lẽ.
Giống như trồng bông hoa nhỏ, cẩn thận nhưng muốn làm mọi thứ trong khả năng của mình.
Hà Thần Kiều đã hỏi Lạc Dĩ Hành nhiều lần liệu anh có muốn cô ấy giúp anh nói chuyện không, nhưng câu trả lời luôn là không cần.
Khi đó, cô ấy vẫn coi mình như một người qua đường đơn thuần, chỉ nhún vai và coi như không có chuyện gì.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Hà Thần Kiều vẫn để tâm Lâm Khinh như vậy.
Kiên trì và bền bỉ, chính cô ấy cũng bị hấp dẫn bởi ánh sáng của cô.
Trở thành bạn tốt là điều tất nhiên.
Hà Thần Kiều vẫn nhớ lúc cô ấy nói với Lạc Dĩ Hành rằng cô sẽ nước ngoài, sắc mặt bình tĩnh bên kia rốt cuộc cũng thay đổi.
Cho dù chỉ là hoảng loạn trong nháy mắt.