Editor: Jolie Phạm
Beta: Jolie Phạm
Cái nắng của tháng 5 luôn mang theo chút oi bức của mùa hè, kể cả lúc chạng vạng cũng không thể tránh khỏi.
Lâm Khinh như đang cõng mặt trời trên lưng, phía trước là cái bóng một cao một thấp đang sánh bước bên nhau, chợt động lòng.
"Giống con đường ở cao trung nhỉ?" Cô buột miệng thốt ra.
Cô bắt đầu giẫm lên những đường gạch trên mặt đất theo bản năng, rất chăm chú nhưng cũng không quên hỏi người bên cạnh: "Cậu có từng giẫm lên những thứ này không?"
Lạc Dĩ Hành cầm trong tay hộp bánh nhỏ, một góc đã bị cắn một miếng, phần còn lại Lâm Khinh nói định mang về ăn.
Anh nhìn người bên cạnh đang cúi đầu, quan sát mọi thứ xung quanh cô, sợ cô ngã.
"Có." Anh đáp lời.
Nghe được câu trả lời, Lâm Khinh dừng bước chân, nhìn người trước mặt có chút kỳ lạ.
Phát hiện suy nghĩ của cô, Lạc Dĩ Hành cũng dừng lại, cúi đầu nhìn về phía cô: "Sao vậy?"
"Không, chỉ là không ngờ cậu cũng sẽ giẫm lên ô gạch, mình còn tưởng cậu sẽ thấy những hành động này rất ấu trĩ." Lâm Khinh gãi đầu, quay đầu tiếp tục giẫm lên đường gạch.
"Có sao? Cậu muốn xem không?" Lạc Dĩ Hành khẽ cười một tiếng.
Ban đầu trong mắt chỉ có một đôi giày thể thao nhưng bây giờ lại xuất hiện một đôi giày da có kích cỡ lớn hơn cô nhiều.
Đôi giày da đã được lau sạch sẽ, có thể nhận ra đây là đồ xa xỉ, đặt cùng đôi giày trắng hơi bụi kia khiến cô hơi sững lại trong chốc lát.
Từ lúc cao trung cô đã thích đi giày thể thao, thậm chí phong cách cũng giống trước đây, thỉnh thoảng cúi đầu, cô sẽ hơi thất thần.
Đôi giày da kia trong khoảnh khắc này đang nhắc nhở cô những chuyện đó đã là quá khứ.
Cô chớp mắt nhìn lên, chỉ thấy mình cách anh vô cùng gần.
Cơ thể của Lạc Dĩ Hành gần như chạm vào cô, cùng cô giẫm lên đường gạch, còn hơi cúi người.
Chỉ còn một chút nữa thôi là có thể chạm vào hơi thở của anh.
"Cậu muốn đi cùng mình sao?" Lâm Khinh giấu đôi tai đang đỏ bừng, hỏi.
"Cậu có muốn không?"
Lâm Khinh suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu.
Cô rút chân lại, đứng trước mặt anh, nhìn vẻ mặt khó hiểu của anh một hồi, mới mở miệng giải thích.
"Giẫm lên gạch đã là chuyện quá khứ, làm người trưởng thành thì phải chơi trò chơi của người trưởng thành." Lâm Khinh nhẹ nhướng mày, trên mặt vẫn cười: "Niềm vui lúc nhỏ để sau này trải nghiệm đi, bây giờ mình muốn đi uống gì đó với cậu hơn."
Hoàng hôn, giày thể thao và giày da.
Mọi thứ giống như một cuốn tiểu thuyết mà cô đã từng đọc, đầy bình yên và đẹp đẽ.
Giẫm lên đường gạch có lẽ sẽ lãng phí khoảnh khắc này.
Lâm Khinh nhìn khuôn mặt Lạc Dĩ Hành, cong khoé môi.
Rõ ràng cô có nhiều chuyện muốn làm.
Ví dụ như trải nghiệm những rung động của thời thanh xuân đã từng bỏ lỡ.
Sau khi Lạc Dĩ Hành chắc chắn hôm sau Lâm Khinh không làm ca sáng mới đưa cô đến quán thịt nướng đã từng tới.
Gió vẫn thổi từ dòng sông Tấn Giang, anh đem tầm mắt hướng về phía Lâm Khinh, không cần trò chuyện cũng rất thoải mái.
Tiếng mở nắp lon bia vang lên từ phía anh, tiếng giòn tan khiến Lâm Khinh phải thu hồi ánh mắt.
Cô nhìn bia xuất hiện trước mặt mình, khoé miệng lại cong lên, trong lòng không tránh khỏi chút trêu đùa: "Cảm ơn Lạc tổng."
"... Không có gì." Lạc Dĩ Hành chớp chớp mắt, tựa hồ nghĩ đến cái tên cô gọi, liền tự mình vừa rót một cốc, vừa lắc đầu.
Lâm Khinh chỉ chống cằm, tiếp tục cười nhìn anh.
Đôi mắt cô luôn trong sáng mà bình tĩnh, nhìn vào thì có vẻ không che giấu được điều gì, đào sâu thì sẽ thấy, bên trong ẩn chứa rất nhiều cảm xúc.
Giống như một tấm gương, đa số mọi người chỉ muốn nhìn thấy những gì họ muốn thấy.
Lâm Khinh là như vậy, giống như tất cả mọi thứ đều rất lạc quan, nhưng không ai biết cô chỉ giấu tất cả sự khó chịu và bi quan cho riêng mình.
Khi Lạc Dĩ Hành nhìn cô, có thể cảm nhận được thay đổi của cô.
Đau lòng của cô đều xuất hiện trong đôi mắt.
Còn có những đau khổ từ trước tới nay đều ở đó.
Nhưng trong lúc này trong mắt cô xuất hiện một tia xúc động khó lý giải.
Giống như bong bóng mùa hè, không thể che được sự ngọt ngào bên trong.
"Lạc Dĩ Hành, sau này cậu sẽ ở bên cạnh kiểu người như thế nào?" Cô uống vài hớp bia, có chút say hỏi.
Tầm mắt người đàn ông trước mặt hơn dừng lại trong thoáng chốc, sau đó lắc đầu, "Sẽ không bên cạnh ai cả."
Nếu không phải là cô thì sẽ không là bất cứ ai.
Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Khinh dường như cong lên, lộ ra chút bất bình: "Tại sao? Sao cậu không thử suy xét chút xem?"
Sau khi uống bia, cô lộ ra con người thật của mình, nếu ngày thường cô chỉ biết nói đùa thì bây giờ khó chịu trong lòng phảng phất được phóng đại lên vô số lần.
Nói như vậy thì khác gì từ chối cô?
Cô không tin anh không nhìn ra ý tứ của cô.
"Không có lý do nào cả." Lạc Dĩ Hành lắc đầu, nhìn đôi mắt mơ hồ của cô, biết cô bắt đầu say: "Cậu say rồi, mình đưa cậu về nhé?"
"Không, cậu nói cho mình biết lý do đã."
"Không có lý do nào cả."
"Vậy mình không về." Lâm Khinh ôm bình rượu, vẻ mặt lưu luyến không rời.
Nếu là thường ngày, Lạc Dĩ Hành sẽ đem mọi chuyện đưa ra trước mặt Lâm Khinh, chọn ra những lời hay nhất, hy vọng cô sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.
Nhưng hôm nay đáp lại cô là một khoảng lặng hiếm thấy.
Lâm Khinh chưa say hoàn toàn, cô buông lỏng lon bia, đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Gió đêm vẫn thổi qua mặt, cô vén tóc rồi ngẩng đầu nhìn Lạc Dĩ Hành.
Cơn say vừa rồi chỉ như thoảng qua, trong lòng Lâm Khinh dường như có gì đó chực trào.
Cô che trái tim lãi, rõ ràng biết nếu không uống rượu cô sẽ không dám nói lời tiếp theo.
Nhưng những rung động chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này.
Giống như thật sự trở về cao trung.
Ngay cả trái tim cũng đang trở về thời điểm ấy.
Cẩn thận nhưng lan tràn.
"Lạc Dĩ Hành, cậu sẽ thích mình chứ?" Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, "Hoặc là mình nói mình thích cậu."
Tiếng gió bên tai anh như ngừng lại, trong tích tắc mọi thứ xung quanh anh như bị tắt tiếng.
Như thể nước nóng đang dội lên người anh, sau đó đóng băng ngay lập tức.
Lạc Dĩ Hành sững người, điều duy nhất có thể làm là mở to hai mắt.
Người trước mặt cứ như vậy nhìn cô, trong đôi mắt luôn chứa tia nắng, giây phút này đều là tình yêu dành cho anh.
Sao anh có thể không nhìn thấy cảm xúc trong mắt Lâm Khinh.
Nhưng anh không dám, cũng không thể.
Lâm Khinh là mặt trời trên bầu trời, bên cạnh cô nên những vùng đất rộng lớn hoặc cánh chim tự do.
Mà không phải là anh.
Là đám mây đen vào màn đêm, chỉ dám đến gần ánh trăng sau khi mặt trời rời đi, hấp thụ chút ánh sáng còn lại.
Cô sẽ yêu một người ưu tú hơn anh.
Ngay cả những nhận thức này cũng khiến anh đau đớn đến mức sắp run lên.
Làm sao anh có thể không rung động trước tình yêu thẳng thắn như vậy.
"Lạc Dĩ Hành, cậu biết mà, mình không nói đùa." Lâm Khinh chớp chớp mắt, tiến lại gần.
Cô có thể thấy rõ phản ứng của anh.
Làm sao anh có thể không thích cô? Thích đã lộ ra rõ ràng trong ánh mắt anh rồi.
"... Khinh Khinh, cậu say rồi." Anh ép mình quay mặt đi chỗ khác, dùng hết sức đè nén câu đồng ý.
"Lạc Dĩ Hành..."
"Khinh Khinh, bây giờ cậu say rồi, mình đưa cậu về nhà." Lạc Dĩ Hành đứng lên cắt ngang lời tiếp theo của cô.
Khi anh đứng dậy, một tiếng ù phát ra từ tai trái, như muốn xuyên qua đầu anh.
Ngay cả thân thể của anh cũng đều đang nói không thể.
Anh nắm lấy tay cô với sức mạnh chưa từng có.
Lâm Khinh bị nắm lấy muốn nói gì đó, nhưng sức lực trên cổ tay lại nhắc cô rằng cô không thể nói thêm gì nữa.
Sức trên cổ tay như muốn bóp nát cô, Lâm Khinh nhíu mày đau đớn nhưng không nói gì.
Gió đêm dường như đã ngừng lại, tất cả những gì cô có thể nghe thấy là tiếng thở gấp gáp và những bước chân vội vã của anh.
Anh đưa cô tới trước đầu xe, dừng bước chân nhưng lại không buông tay.
Lâm Khinh mở miệng muốn nói gì đó, nhưng ngay sau đó lập tức bị một lực rất lớn ôm chặt vào lòng.
Lực đó như muốn khảm cô vào lòng, ôm chặt lấy cô.
"Nhanh thôi, rất nhanh sẽ tốt hơn." Hơi thở của anh nóng hơn bình thường, nhưng giọng nói của anh lại thấp hơn nhiều.
Lâm Khinh cảm giác được sức nóng truyền tới cổ, cô ngẩn người, sau đó giơ tay lên, chầm chậm ôm lấy anh.
Đúng như lời anh nói, cái ôm của anh chỉ kéo dài vài chục giây.
Hơi thở bên tay vẫn mang theo sức nóng.
Lạc Dĩ Hành đưa cô về nhà, lần đầu tiên đi đường, anh không nói lời nào.
Cô đóng vai một người say rượu ở ghế sau, nhắm mắt ngay sau khi lên xe.
Tốc độ xe chậm hơn bình thường, khi về đến nhà Lâm Khinh vẫn được Lạc Dĩ Hành đánh thức.
Trước khi đi, Lâm Khinh kéo ống tay áo của anh, nhìn anh từ dưới lên.
Cô có chút đáng thương, giống như mèo con ở ven đường: "Ngày mai, cậu có tới đón mình nữa không?"
Lạc Dĩ Hành nhìn cô, cúi đầu xuống, không kìm được nhẹ nhàng sờ lên sợi tóc bên tai cô.
Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, anh khẽ gật đầu.
Được câu trả lời như mong muốn, Lâm Khinh hài lòng, đứng dậy giả vờ say trở về nhà.
Ngay lúc đưa lưng về phía anh, trong mắt chỉ còn sự tỉnh táo.
Mà Lạc Dĩ Hành ở sau lưng lại cúi đầu, nén xuống những cảm xúc khó giấu của mình.
Những suy nghĩ khổng lồ như muốn vây lấy anh, nếu anh không chú ý sẽ kéo anh trầm luân.
Tình yêu như vậy sẽ khiến cô sợ hãi.
Lạc Dĩ Hành không biết ở chỗ này trong bao lâu, anh cố gắng hết sức hấp thụ hơi thở của Lâm Khinh, cho đến khi hoàn toàn biến mất không chút dấu vết mới xoay người, lái xe rời đi.
Đối diện với ánh trăng, anh đột nhiên nhớ tới những đường gạch kia.
Thời điểm Lâm Khinh không biết, anh nhìn cô, giẫm lên vô số đường gạch nhỏ bé.
Từng bước, từng bước đều ở trong tim anh.
......
Lâm Khinh nằm ở trên giường, trong tâm trí đều là vẻ mặt Lạc Dĩ Hành lúc rời đi.
Anh thích cô.
Thậm chí có thể nói là rất thích.
Hôm nay cô mượn rượu tỏ tình.
Nhưng tại sao cô không nói cô nguyện ý.
Chỉ là...
Lâm Khinh trở mình, ôm lấy gối ôm.
Thái độ của Lạc Dĩ Hành đối với cô luôn thận trọng.
Không giống như đối xử với người mình thích, mà đối xử với cô như một món đồ dễ vỡ quý giá.
Nếu không cẩn thận sẽ vỡ tan.
Rốt cuộc là vì sao?
Cô suy nghĩ rất lâu nhưng không thể tìm ra lý do.
Điện thoại bên cạnh giường đột nhiên sáng lên, Lâm Khinh thở dài một hơi, nhất thời che giấu cảm giác bất mãn trong lòng.
Trên điện thoại chỉ có ít ỏi vài chữ.
[Tống Bội]