Editor: Jolie Phạm
Beta: Jolie Phạm
Không biết qua bao lâu thì cô ngừng khóc, nhưng cả người đầy mệt mỏi và buồn ngủ khiến ý thức của cô hơi mơ hồ.
Lạc Dĩ Hành nhìn Lâm Khinh trong khoảng cách chỉ gần một gang tay, lông mi rũ xuống, dùng hai tay bế cô lên.
Các chức năng cơ bản của chân gần như đã hồi phục, chỉ còn bước cuối cùng là lấy tấm cố định ra.
Sợ Lâm Khinh bị đánh thức, động tác của anh nhẹ nhàng vô cùng.
Đặt cô xuống chiếc giường êm ái, Lạc Dĩ Hành quỳ một gối bên cạnh giường, nhiệt độ cơ thể của cô không ngừng truyền tới tay anh.
Tay trái của anh đang được cô nhẹ nhàng nắm lấy.
Cô nắm không chặt nhưng khiến anh không dám nhúc nhích.
Anh đưa tay phải lên, ngón tay thon dài dịu dàng vén những sợi tóc rối trên gương mặt cô, lộ ra cặp mắt đã khóc sưng lên.
Ánh mắt Lạc Dĩ Hành đau khổ, không cam lòng, giữa mày anh nhăn lại, bàn tay duỗi ra chậm rãi tới gần, lúc chạm vào thì rụt lại.
Ánh trăng từ cửa sổ tràn vào như đang lướt qua một thiên thần.
Mong manh và xinh đẹp cùng xuất hiện.
"Khinh Khinh..."
Anh khẽ thở dài một hơi.
Ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ, Lạc Dĩ Hành quay lại nhìn thấy Hà Thần Kiều đang khoanh tay trước ngực, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Anh thu lại những cảm xúc kia, sau đó liếc nhìn Lâm Khinh đang say ngủ, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Khi anh định bước ra ngoài, lại có một lực truyền tới từ bàn tay.
Lạc Dĩ Hành quay đầu nhìn lại, Lâm Khinh đang nắm chặt hai ngón tay anh.
Vẻ mặt của cô không có gì thay đổi, chỉ đang nhíu mày thật chặt nhưng chỉ thế thôi cũng khiến trong lòng Lạc Dĩ Hành đau khổ vô cùng.
Lại ngồi xổm xuống bên cạnh cô lần nữa, Lạc Dĩ Hành cúi đầu ngăn lại ánh trăng đang rơi trên gương mặt cô.
"Khinh Khinh ngoan, mình sẽ trở lại nhanh thôi."
Giọng nói trầm thấp mang theo sự dịu dàng vô hạn lọt vào tai Lâm Khinh.
Không biết có phải nghe rõ lời anh nói hay không, sức lực trên tay cô đã yếu hơn vài phần.
Lúc Lạc Dĩ Hành rút tay ra, trên mặt cô chỉ thoáng qua một tia tủi thân.
Anh lại chạm vào tóc cô một lần nữa mới đứng dậy bước ra ngoài.
Cảm xúc trên mặt lại trở về với vẻ kiên định không chút gợn sóng kia, nhưng lại có vài phần nghiêm nghị hơn thường ngày.
Hà Thần Kiều nhìn Lâm Khinh rồi đóng cửa phòng lại.
Lúc chuyện này xảy ra, người đầu tiên cô ấy nghĩ đến là Lạc Dĩ Hành.
Điện thoại vừa gọi chưa lâu thì cô ấy nghe được âm thanh hoảng loạn ở đầu bên kia và câu nói cuối cùng trước khi cúp máy.
"Đợi tôi."
Phải nói lúc đó Hà Thần Kiều đã bị sock.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, lúc đó chắc còn đang họp vì cô ấy nghe thấy vài câu hỏi ở phía bên kia.
Tưởng rằng cốt truyện này chỉ có trong tiểu thuyết nhưng không ngờ có một ngày lại xảy ra ngay bên cạnh mình.
"Vậy nên, anh có giải thích gì về những tin tức kia không?" Hà Thần Kiều ngồi trên sô pha, vẫn đang khoanh tay: "Tôi thật sự không hiểu rõ về anh, nhưng đối với Khinh Khinh tôi không thể không quan tâm, lúc ấy nguyên nhân tôi đồng ý với anh chắc anh cũng đã biết rõ."
"Chuyện tin tức cô có thể yên tâm, tôi sẽ giải quyết ổn thoả." Giọng nói của anh rất lạnh lùng, nhất là khi nhắc tới hai chữ tin tức.
Anh đứng đối diện với cửa sổ, ánh trăng mềm mại nhưng không thể xoa dịu nỗi khó chịu và thô bạo trong lòng.
Anh sai rồi.
Rốt cuộc anh lấy đâu ra tự tin có thể bảo vệ cô chu toàn?
Cuối cùng mọi chuyện lại thành ra thế này, cái gì cũng chưa làm được.
Thậm chí lúc biết chuyện cũng chậm hơn người khác một bước.
Cô gái mười bảy tuổi vóc dáng mảnh mai, dáng vẻ trên lưng mang theo cặp sách cô độc mà yếu ớt, như thể chỉ cần đụng nhẹ sẽ vỡ tan,
Anh cho rằng đó chỉ là một đoạn đường trưởng thành, nhưng anh không biết đóa hoa ấy thiếu chút nữa đã khô héo hao gầy.
Hai mươi bảy tuổi cô vẫn dễ bị tổn thương như vậy.
Anh đã từng thấy cô toả sáng rực rỡ, nhưng chưa bao giờ khiến cô hoàn toàn an tâm.
"Rầm" một tiếng khiến Hà Thần Kiều giật mình.
Khi cô ấy nhìn lên phát hiện Lạc Dĩ Hành đã đấm lên tường, sợ âm thanh quá lớn nên anh còn quấn quần áo.
"Yên tâm, tôi sẽ khiến cô ta phải trả giá." Anh lắc lắc tay, vẻ mặt không thay đổi, nhưng hơi thở toả ra xung quanh khiến Hà Thần Kiều vô thức rùng mình.
"Anh, anh đừng nhúng tay vào." Hà Thần Kiều hít hít mũi, sau một lúc mới ngây người trả lời.
Cô không chút nghi ngờ người này sẽ làm chuyện gì đó.
"Không đâu." Lạc Dĩ Hành lắc đầu, cúi đầu lau tay.
Hà Thần Kiều sững người một lúc, mới nhớ ra một chuyện, nói tiếp: "Tôi chỉ muốn hỏi anh một vấn đề, anh có thích Khinh Khinh không?"
Lạc Dĩ Hành nhắm mắt lại từ từ lắc đầu, ngay lúc Hà Thần Kiều sắp phát khùng, anh lại mở mắt ra, mang theo vẻ ngốc nghếch, lộ ra suy nghĩ trong lòng: "Là yêu."
Hà Thần Kiều chưa kịp phản ứng, anh đã hít một hơi thật sâu và lắc đầu: "Đừng lo, tôi sẽ không ở bên cô ấy."
"Hả?" Bây giờ đến lượt Hà Thần Kiều không hiểu: "Không phải, anh thích cô ấy, cô ấy thích anh, anh còn đang lằng nhằng cái gì?
"Tôi đã làm sai một chuyện." Anh bỏ lại một câu không rõ ràng, sau đó lại chuyển chủ đề: "Tôi sẽ xử lý tin tức, sáng mai sẽ tìm người đưa cô ấy đi làm. Tôi đi trước."
Anh gật đầu, không để ý đến Hà Thần Kiều vẫn còn đang ngẩn người, bước nhanh ra ngoài.
Tới lúc cô ấy hoàn hồn thì chỉ nhìn được bóng dáng anh, lộ ra khí chất cao quý và kiềm chế.
Phảng phất như cơn phiền muộn ban nãy chưa từng xảy ra.
Hà Thần Kiều nhìn cửa phòng Lâm Khinh, lắc đầu.
Không hiểu.
......
Ảnh hưởng của đồng hồ sinh học khiến Lâm Khinh dậy từ lúc sáu rưỡi sáng, cô lập tức cảm thấy đau đầu và khó chịu từ đôi mắt sưng to.
Cô ngồi dậy nửa ngày mới nhớ ra đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Thật ra, với những tin tức đó lúc khóc xong cô đã đỡ hơn nhiều.
Cây ngay không sợ chết đứng, cô không làm sai thì không cần xin lỗi.
Chỉ là...
Trong trí nhớ của cô, ngày hôm qua dường như cô đã ngủ trong vòng tay của Lạc Dĩ Hành...
Là mơ sao, hay là cái gì khác.
Lâm Khinh cúi đầu nhìn xung quanh không có gì thay đổi, nhất thời tự hỏi hôm qua có phải mình nằm mơ rồi không.
Nhưng hơi thở và xúc cảm kia không phải là giả.
Cô có thể bảo đảm một trăm phần trăm.
Cô chật vật xuống giường, đi tắm rửa rồi mới ngồi vào bàn ăn.
Đặt điện thoại sang một bên, cô bật nó lên.
Cô còn chưa kịp đọc tin tức, Lâm Khinh đã nghe thấy giọng của Hà Thần Kiều: "Dậy sớm vậy?"
"Đi làm đó." Lúc mở miệng cô mới nhận ra giọng mình hơi khàn, Lâm Khinh hắng giọng, có chút bất đắc dĩ: "Mình không thể không đi làm."
"Không định tùy hứng chút sao?"
"Làm gì có cơ hội." Cô cười khổ, "Cảm ơn bữa sáng của cậu, mình sẽ ăn thật ngon."
"Đêm qua..."
Hà Thần Kiều ngồi đối diện cô, do dự nói ra.
"Tối qua Lạc Dĩ Hành đến phải không." Lâm Khinh vừa nuốt xuống một miếng bánh mì, tiếp lời: "Sao vậy?"
"Không, không có gì, nhưng hồi học cao trung hai người không quen biết sao?" Hà Thần Kiều nhớ lại lời Lạc Dĩ Hành nói đêm qua, trực giác mách bảo cô mọi chuyện không hề đơn giản.
"Mình nghĩ đã..." Lâm Khinh buông bánh mì, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó vẫn lắc đầu: "Không có, lúc học cao trung mình chỉ là một học sinh bình thường. Với lại không phải sau này mình mới biết sao."
"Thế nên..."
"Nói mới nhớ, làm sao hôm qua Lạc Dĩ Hành biết nhà mình ở đâu? Tại sao cậu ấy lại đến?" Lâm Khinh ăn xong bánh mì, lúc này mới nhớ ra điểm không đúng, ngay lúc này Hà Thần Kiều lo lắng muốn chết, cô lại lắc đầu: "Thôi, không quan trọng."
"Dù sao cũng là Lạc Dĩ Hành, vì sao biết được cũng không quan trọng."
Đôi mắt đang sưng đỏ của Lâm Khinh cong lên, khoé miệng cũng cong cong: "Đúng không?"
"Buồn nôn quá, phụ nữ một khi đã động lòng thì thật đáng sợ." Thấy cô vẫn như mọi khi, lo lắng trong lòng hơi buông lỏng, sau đó lại đùa giỡn với cô như bình thường.
Nếu cô không cần, cô ấy sẽ không nhắc tới.
Ăn sáng xong, Lâm Khinh thay quần áo, bước ra khỏi nhà.
Lúc ra khỏi cửa, cô đeo khẩu trang lên.
Lấy ra, mang lên, vô cùng thuần thục.
Tuy vậy, Hà Thần Kiều ở bên cạnh lại cảm thấy rất khó chịu.
Chuyện xảy ra đêm qua không tránh khỏi khiến cô nhớ lại thời cao trung, những bất lực lúc đó không thể lập tức bỏ đi được.
Cô chỉ có thể cố gắng hết sức để che giấu và ngăn cản những cảm xúc không đúng kia.
Khi tới cổng tiểu khu, Lâm Khinh lại nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.
Những lo lắng và sợ hãi giấu đi ấy dường như bỗng chốc biến thành bình yên trong tâm hồn.
Gần như là lon ton chạy tới, Lâm Khinh nhanh chóng đến trước cửa xe.
Cửa kính hạ xuống, rất giống với cảnh hôm đó.
Chỉ có đôi mắt cô đã thêm phần dịu dàng mềm mại.
"Chào buổi sáng..."
"Cậu..."
Hai người không hẹn mà cùng lên tiếng.
Lâm Khinh khép miệng, trong mắt là ý cười sáng lạn: "Cậu nói trước đi."
"Xin lỗi, mình đến muộn, lần sau mình sẽ đến sớm hơn." Lạc Dĩ Hành mở cửa xe, sau đó đi vòng qua bên cạnh mở cửa cho cô: "Qua đây đi."
"Sao lúc nào gặp mình câu đầu tiên cậu nói luôn là xin lỗi vậy?" Lâm Khinh nghe giọng nói quen thuộc, chóp mũi tự nhiên chua xót, cô hít hít mũi, ngăn lại những cảm xúc hỗn loạn kia, ngoan ngoãn đi về phía anh ngồi xuống.
"Lần sau cậu cứ đứng đó đợi mình tới, không cần chạy." Anh ngồi vào ghế lái, dịu dàng nói: "Mình sẽ tiến về phía cậu."
Cô vĩnh viễn chỉ cần yên lặng chờ đợi, toàn bộ con đường anh có thể tự mình bước đến.
"Cậu..." Lâm Khinh mở miệng thở dốc, rất lâu không nói gì, chỉ sợ vừa nói nước mắt sẽ lập tức rơi xuống.
Hình như sau khi gặp được anh, nước mắt của cô càng trở nên nhiều hơn.
Vốn dĩ Lạc Dĩ Hành muốn cho người đến đón cô, nhưng cuối cùng anh lại lo lắng.
Nếu anh có mặt mà có thể khiến cô cảm thấy tốt hơn, ngay cả khi gian nan anh cũng sẽ tới.
Hơn nữa cảm xúc sáng nay của cô, chắc là vui vẻ...
Bầu không khí trong xe rất yên lặng, Lâm Khinh nhắm hai mắt, lấy nước trong túi chườm lên mắt cố gắng tiêu sưng.
Lạc Dĩ Hành lái xe, thỉnh thoảng nhìn về phía cô, hành trình chậm rãi mà vững vàng.
Hai người đều không nhắc tới chuyện vừa xảy ra, bao quanh họ cũng không còn là sự bối rối, mà là một bầu không khí khiến cả hai cảm thấy thoải mái.
Vừa bước xuống xe, Lâm Khinh nắm tay nắm cửa, nhẹ nhàng thở ra.
Cô nhìn Lạc Dĩ Hành, nhỏ giọng hỏi.
"Có thể ôm một cái được không? Một chút thôi."
Tác giả nói:
Cái thứ hai! He he he ~