Editor: Jolie Phạm
Tửu lượng của Lâm Khinh không cao lắm, uống mấy chai bia mà cả khuôn mặt đã đỏ bừng cả lên.
Cô đang ôm một chai rượu, ợ hơi một cái rồi bắt đầu phát ngốc.
Bên cạnh quán ăn khuya là Tấn Giang, gió đêm thổi tới làm tóc cô bay bay mang theo chút tỉnh táo cho cô.
Thực ra cô chưa có say hoàn toàn, vẫn còn ý thức tỉnh táo, chỉ là cô muốn nhờ rượu mà trút bỏ những cảm xúc khó chịu.
Dọc bờ sông Tấn Giang luôn có người đến người đi, dù là buổi tối thì đèn vẫn rất sáng.
Lâm Khinh nhìn ánh đèn bên bờ sông, trong mắt xuất hiện đôi chút mê mang.
Còn lại ngụm rượu cuối cùng, Lâm Khinh vung tay lên muốn một ngụm uống cạn, nhưng cái chai trong tay lại đột nhiên bị lấy mất.
Cô ngạc nhiên mở mắt ra, lập tức bắt gặp một đôi mắt sắc lạnh.
Vô cùng lạnh lùng còn chứa sự lo lắng.
Sự khó hiểu trong mắt lập tức hoá thành mềm mại khi nhìn thấy người mới tới, Lâm Khinh cười híp mắt, dịu dàng nhìn anh: "Cậu tới rồi, ngồi xuống đi."
Giống như tiểu bạch thỏ chủ động đem củ cà rốt mình trân quý đưa cho bạn, cô đem bình rượu hào phóng đưa tới: "Cái này cho cậu, đừng nói mình keo kiệt."
"Lâm Khinh." Lạc Dĩ Hành nhìn cô, sau một lúc vẫn ngồi xuống đối diện cô.
Vì từ nhà ra ngoài vội vàng nên anh ăn mặc tuỳ ý hơn ngày thường rất nhiều, sợi tóc xõa trên trán che khuất ánh mắt.
"Hả? Sao vậy?"
"Cậu say rồi."
Lâm Khinh chớp chớp mắt, mơ hồ không hiểu: "Mình? Cậu nói mình sao?"
Cô chỉ chỉ vào bản thân, sau đó vẫy vẫy tay cười đắc ý: "Yên tâm, mình không say, chỉ có hơi quá chén thôi."
"Cậu say rồi." Lạc Dĩ Hành đẩy chai rượu ra xa, nhìn mặt bàn đã không còn rượu nữa mới yên tâm: "Lâm Khinh, bác sĩ Lâm, bây giờ về nhà được không?"
Dường như anh đã nhận định cô say nên giọng điệu nói chuyện với cô giống như là dỗ trẻ con.
Lâm Khinh nhìn chằm chằm chai rượu bị đẩy ra xa, sau đó tầm mắt chuyển qua gương mặt anh, nhìn chằm chằm vài giây, không nói chuyện.
Lạc Dĩ Hành bị nhìn chằm chằm lập tức hoảng sợ, cô lại cười: "Mình thật sự không có say."
Nói xong, cô hơi bất ngờ nói tiếp: "A, nhưng mà người say đều sẽ nói mình không say."
Lâm Khinh đảo mắt nói không ngừng.
Cô biết mình gọi Lạc Dĩ Hành tới.
Gọi xong cô có chút ngạc nhiên không biết tại sao mình lại làm vậy.
Cô gần như không do dự khi gọi cho anh.
Nhưng nghĩ lại, Hà Thần Kiều gần đây quá bận, cô cũng ngại quấy rầy cô ấy, xung quanh cô cũng không quen biết nhiều lắm, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng chỉ có Lạc Dĩ Hành.
Lâm Khinh luôn cảm thấy quan hệ của cô và anh không thân lắm, nhưng bây giờ nhìn lại thì cũng chưa chắc.
Có lẽ là bạn tốt đi.
Cô lặng lẽ liếc nhìn Lạc Dĩ Hành, sau đó quay đi chỗ khác.
"Ừ, cậu không say." Để dỗ cô, Lạc Dĩ Hành thuận theo lời cô nói: "Nếu cậu không say thì đứng lên, về với mình được chứ."
"Lạc tổng, cậu định lừa mình hả?" Lâm Khinh ngồi tại chỗ ầm ĩ, đôi mắt híp lại: "Mình muốn ngồi lại."
"Được."
"Mình muốn đi hóng gió."
"Được."
"Mình còn muốn ăn đồ nướng, ở nước ngoài không có."
"Được."
"..."
"Mình muốn về nhà."
Sau một khoảng im lặng là giọng nói có phần trầm xuống của Lâm Khinh.
"Chỉ đăng tải tại goát pát Dô Lì Phạm Một Năm Chín nha"
Một cơn gió từ Tấn Giang lại thổi tới, mang theo hơi nước phả vào mặt khiến ý thức của cô tỉnh táo hơn một chút.
Lạc Dĩ Hành ngồi đối diện cô, không quá xa cũng không quá gần, cứ nhìn cô như thế này, rất quy củ.
Anh thấy mình trong mắt cô và cũng đặt khuôn mặt ửng hồng của cô vào trong mắt.
"Được, mình đưa cậu về."
Anh nói không chút do dự khiến Lâm Khinh có chút trầm mặc.
"Sao cậu đồng ý nhanh vậy, Lạc tổng không sợ bị mình lừa sao?"
"Bởi vì cậu đang không vui."
"Cho nên cậu đang dỗ mình?" Lâm Khinh cong khoé miệng nhìn chằm chằm anh.
Lạc Dĩ Hành lắc đầu rất nhẹ, lông mi rung rung nhìn về phía bên kia bờ sông.
Anh có chút căng thẳng, anh cũng có chút không biết nói gì.
"Không gạt cậu, mình muốn an ủi cậu nhưng không biết phải nói như thế nào."
Giọng nói trầm thấp cùng gió đêm len lỏi vào tai khiến Lâm Khinh không nghe được rõ ràng.
"Xin lỗi, mình không biết an ủi người khác." Trăn trở nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể nói ra câu này.
"Lạc Dĩ Hành."
Đột nhiên được gọi tên đầy đủ khiến anh lập tức thẳng lưng, hai tay nắm chặt lại đầy lo lắng.
"Cậu như thế này rất giống nam chính." Lâm Khinh đứng dậy, trong mắt như có sao: "Ai không biết còn tưởng cậu đang trêu chọc mình."
Cô không thể không thừa nhận những gì anh vừa nói thành công khiến tim cô đập nhanh hơn.
"Không có, mình..."
"Đừng căng thẳng." Lâm Khinh kịp thời dừng lại, cười nhẹ: "Sao trông cậu lại ngây thơ như vậy chứ, mình còn tưởng người như cậu hẳn sẽ có nhiều kinh nghiệm phong phú."
Nghĩ kỹ lại, từ lần gặp đầu tiên, ấn tượng của cô về Lạc Dĩ Hành dường như khác xa với những gì fan nhìn thấy.
Trong bản tin anh là người sát phạt quyết đoán, xử lý công việc bình tĩnh điềm đạm, trong mắt người hâm mộ như Trần Ý thì anh lạnh lùng và cao ngạo hơn nhiều.
Nhưng ở trước mặt cô, thật sự rất khó để liên hệ với Lạc tổng trong đầu.
Nhẹ nhàng nói chuyện cũng đúng, không ngừng đồng ý cũng đúng, so với ấn tượng ban đầu thì đã chệch hướng khỏi quỹ đạo từ lâu.
"... Không có."
Anh không biết phải trả lời như thế nào, bộ não ngày thường nhanh nhạy của anh như co lại mỗi khi gặp cô. Thực ra anh không phải không có suy nghĩ khác, cũng không phải là không hiểu.
Lạc Dĩ Hành nhìn chai rượu, mím môi.
Từ lâu tình yêu của anh đã được giấu ở nơi sâu nhất, vô số suy nghĩ và tâm tư của anh cũng bị giấu đi, cuối cùng bên ngoài chỉ là một tầng nhu hoà nhất.
Còn khát vọng đối với cô, từ trước tới nay chưa từng biến mất.
"Lạc Dĩ Hành, mình đã từng nói với cậu chưa, thật ra ban đầu mình không muốn làm bác sĩ." Lâm Khinh hất tóc, chậm rãi nói, "Mình không thích đau ốm, mấy thứ này luôn liên quan đến rất nhiều chuyện."
"Trước đây gia mình cũng không ổn lắm, vết thương ở chân của ba mình lại trở thành một gánh nặng. Cậu không biết mỗi lần nhìn thấy ông tới quầy hàng, mình có bao nhiêu khó chịu đâu." Cô thở dài, hạ giọng xuống: "Ốm đau là thứ mình ghét nhất, nó cướp đi quá nhiều điều, mình ước đời này chỉ có khoẻ mạnh."
"Nhưng làm sao có chuyện may mắn như vậy." Cô cúi đầu, rồi lại ngẩng đầu lên, có chút hơi nước trong đôi mắt: "Rất nhiều lần mình đã tự hỏi liệu mình có thể trở thành một bác sĩ giỏi hay không. vô số lần mình tự thôi miên phải bình tĩnh phải bình tĩnh, nhưng mình không làm được."
"... Cậu đã làm rất giỏi."
"Mình biết, mình rất giỏi." Cô không phủ nhận, gật đầu đồng ý: "Nhưng có quá nhiều việc mình làm chưa đủ."
Sau khi nói ra tất thảy khó chịu trong lòng, cuối cùng cũng khá hơn một chút, Lâm Khinh hít một hơi lau khoé mắt: "Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, bây giờ đã khá hơn nhiều, xin lỗi, lại bắt cậu nghe những chuyện này."
"Lâm Khinh, cậu là một bác sĩ giỏi, cũng là một người hướng dẫn giỏi." Lạc Dĩ Hành cúi đầu, giọng nói hiếm khi nghiêm túc nói với cô: "Cậu có bản lĩnh, cũng có năng lực, càng biết cách đối nhân xử thế. Rất nhiều chuyện ngoài tầm kiểm soát của cậu nhưng cậu vẫn làm rất tốt, cho nên đừng tự coi nhẹ bản thân, cậu rất tuyệt."
Lâm Khinh từng nghe không ít lời khích lệ, nhưng chưa bao giờ thẳng thắn như vậy.
Cô sững người tại chỗ, khi tỉnh người lại thì trái tim đã bắt đầu đập nhanh hơn.
"Sao cậu biết rõ mình quá vậy?" Cô đảo mắt nói đùa: "Giống như đã ở bên cạnh mình nhiều năm."
Lạc Dĩ Hành hơi mở to đôi mắt, khoé miệng anh cong lên cười, suy nghĩ một lúc mới nói: "... Dù sao chúng ta cũng là bạn học cao trung."
"Đúng vậy, là bạn học cao trung."
Gió lại thổi tới mang theo sự yên tĩnh tới nơi đây.
Lâm Khinh và Lạc Dĩ Hành ngồi lại đến hơn mười hai giờ mới rời đi, trước khi rời đi, trong mắt anh lại thấy con gấu đã từng thấy.
Tiếng ồn ào xa dần, sau khi tiễn Lâm Khinh về nhà, Lạc Dĩ Hành ngồi trên xe không nhúc nhích.
Bất lực và tự ti.
Cô ấy ghét nhất là ốm đau.
Đúng vậy, ghét nhất.
Trong xe chỉ còn ánh đèn vàng mờ ảo, Lạc Dĩ Hành gõ tay lái, rất cô đơn.
Mở ngăn kéo, bên trong là một chiếc máy trợ thính nhỏ.
Anh vuốt ve ngón tay, suy nghĩ không ngừng về quá khứ.
Anh chưa từng nói ra bí mật này với bất kỳ ai.
Tai trái của anh, đồng thời cũng là bí mật của anh.
...
Cái giá phải trả cho việc uống rượu hôm qua chính là sự khó chịu vào sáng hôm nay. Lâm Khinh chật vật từ trên giường đứng lên, lê lết thân thể mệt mỏi đến bệnh viện.
Khi đến bệnh viện, khắp người cô vẫn còn đau nhức, đêm qua cô ngủ như không ngủ.
Lâm Khinh xoa cổ, cúi đầu nhìn điện thoại.
Đêm qua chuyện gì cô cũng nhớ rất rõ ràng, nếu có chuyện gì quan trọng...
Cô nên nói như thế nào đây, có chút xấu hổ.
Cuộc nói chuyện với Lạc Dĩ Hành còn rõ ràng ngay trong đầu, Mặc dù Lâm Khinh còn tỉnh táo nhưng vì rượu xúc tác khiến cô đã nói ra rất nhiều điều kỳ lạ.
Cuối cùng khi họ chia tay, cô vẫn nhớ ánh mắt của Lạc Dĩ Hành.
Thâm trầm, có vẻ không được vui cho lắm.
Nhưng mà...
Lâm Khinh nhớ tới những gì Lạc Dĩ Hành đã nói với cô, đôi tai dần đỏ lên.
Cô hít một hơi, quyết định cất điện thoại.
Quên đi, tan làm rồi tính.
Hít sâu một hơi, Lâm Khinh bước lên trước hai bước thì Trần Ý từ phía sau chạy tới.
Cô ấy hiện tại còn kích động hơn bình thường, lấy điện thoại ra, nửa ngày cũng không nói được một câu rõ ràng.
"Bác sĩ Lâm! Bác sĩ Lâm, cô xem cái này đi, cứu tôi a a a, nhìn này!"
"Lại có gì mới hả?" Lâm Khinh khẽ cười một tiếng, không xem ngay.
"Không phải a a a, cậu nhìn là biết!"
"Sáng nay hai người làm sao vậy?" Giọng nói của Tống Thành truyền tới từ phía sau, khiến hai người đang đùa giỡn lập tức dừng lại.
Anh ta đứng trước mặt hai người, đầu tiên là vẻ mặt nghiêm trọng chắp tay sau lưng ra vẻ nghiêm túc, làm hai người có chút hoảng hốt.
Sau đó trong ánh mắt bối rối của Lâm Khinh, anh ta tiến lên vỗ vai cô.
"Bác sĩ Lâm, cố lên, làm tốt lắm, lần này không tệ." Anh ta cười hai tiếng, sau khi nói xong lại khó hiểu chắp tay sau lưng rời đi.
Lâm Khinh chưa kịp phản ứng lại, hơi ngẩn người.
Cô có thể cảm giác được lần này Tống Thành đang thực sự cổ vũ cô.
Nhưng mà vì cái gì?
Lâm Khinh không hiểu, Lâm Khinh rất bối rối.
"Bác sĩ Lâm! Cô hot rồi!!"