Ngôn Khả

Chương 6: Thiệp mời




Đã không thể khiến bọn họ hối hận, vậy thì ít nhất cũng phải làm cho bọn họ khó chịu chứ?

---

Mấy hôm nay tâm trạng của Ngôn Hi rất tồi tệ. Cô thường ngồi trùm chăn trên giường với chiếc điện thoại, hai tay trượt trên màn hình không ngừng nghỉ. Ngôn Hi đăng nhập vào tài khoản cá nhân, đọc tất cả những bình luận bên dưới bài viết của mình, tới lúc bụng đói cồn cào cô mới buông điện thoại xuống, bất giác nhận ra nước mắt mình đã rơi từ bao giờ làm ướt cả một mảng chăn lớn.

Đúng như dự đoán, cô chấm dứt hợp đồng với công ty, cư dân mạng càng thêm tin tưởng vụ scandal kia là sự thật. Hơn nữa bọn họ còn phân tích vô cùng kĩ càng tỉ mỉ, chốt hạ lại chính là, nếu như không phải cảnh sát đã vào cuộc xác nhận gia đình Ngôn Hi thật sự kinh doanh chất cấm thì sao cô ta lại bị đuổi ra khỏi công ty chứ?

Cư dân mạng ai ai cũng đều tỏ ra là người có năng lực nghiệp vụ cao, từ khi sinh ra đã chiếm lấy hết lẽ phải trên thế gian, luôn tự mình cho là mình đúng. Lí lẽ chặt chẽ đến mức, nếu như cô không phải là người trong cuộc thì đã tin theo từ lâu.

Cư dân mạng đóng quân ở dưới bài thông báo chấm dứt hợp đồng với cô mà công ty Y Dương vừa đăng tải, ầm ĩ tới mức bị đẩy lên hot search. Đương nhiên cũng có người nói giúp cô vài câu nhưng lại nhanh chóng bị đàn áp, dần dà nhóm người hâm mộ của cô cũng không còn ai dám đứng ra bình luận nữa, còn bày tỏ bản thân đã giác ngộ, muốn thoát fan.

Ngày thứ tư kể từ khi cô rời công ty, tài khoản cá nhân vốn có năm triệu fan bây giờ chỉ còn lác đác vài nghìn người, nhưng đó vẫn chưa phải là kết thúc, số người rời đi vẫn đang tiếp tục gia tăng.

...

Hôm nay Ngôn Hi rời giường sớm, thật ra cô không có dự định gì cả, chỉ là ngày nghĩ đêm mơ cho nên mới giật mình tỉnh giấc.

Mới hơn 4 giờ, mặt trời còn chưa lên, Ngôn Hi ngồi trước cây đàn dương cầm nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ ngồi lẳng lặng như vậy cho đến khi trời sáng. Ánh nắng ban mai yếu ớt xuyên qua tầng tầng mây trời, chiếu qua khung cửa sổ, hắt lên mặt cô.

Ngôn Hi khẽ nhắm mắt lại cảm nhận hơi ấm của tia nắng nhẹ nhàng mơn trớn hai bên gò má trắng nõn đã hơi hóp lại vì ăn uống không quy luật. Cô thầm nghĩ, cho dù ban đêm có dài tới đâu thì cũng đến lúc phải kết thúc, mặt trời cuối cùng cũng sẽ xuất hiện, không phải sao? Nghĩ vậy, trong lòng Ngôn Hi nhẹ nhõm đi đôi chút. Cô đứng dậy, đi xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.

Ngôn Hi không giỏi nấu nướng, lúc ở nhà đồ cô ăn đều do người giúp việc chuẩn bị, sau này rời nhà tới đây làm việc thì có trợ lý riêng phục vụ, hoặc là ăn ở căng tin của công ty. Bởi vì sinh ra trong hoàn cảnh tốt nên mấy việc bếp núc này cô không có cơ hội tiếp xúc, bản thân thích đàn dương cầm, yêu tay hơn mạng nên cũng không muốn đụng đến chuyện bếp núc. Bởi vậy mà cho đến tận bây giờ cô cũng chỉ biết làm vài món đơn giản học được trong môn nấu ăn bắt buộc ở trường, chỉ biết luộc là thêm nước, rán là đổ dầu, xào thì thêm hành tỏi.

Hôm nay bữa sáng của cô là một bát mì trứng. Mì vừa nấu xong, còn chưa kịp ăn lấy một miếng Ngôn Hi đã phải đi ra ngoài nhận chuyển phát nhanh, cô vừa mang đồ vào nhà thì gần như ngay lập tức có một cuộc đến. Màn hình đen ngòm đột nhiên sáng lên, tên người gọi hiển thị hiện ba chữ - Lâm Giai Giai. Ánh mắt Ngôn Hi chợt tối xuống, cuộc điện thoại này... không biết là tốt hay xấu.

Ngôn Hi hít một hơi thật sâu, ấn nghe máy. Cô cố tỏ ra tự nhiên, chào hỏi ngắn gọn: “Chị Lâm.”

“Chương trình kia gửi thiệp mời muốn cô tham dự đêm chung kết, tối qua tôi đã cho người gửi đến địa chỉ của cô, nhận được rồi chứ?”

Ngôn Hi nắm chặt điện thoại, ánh mắt dán lên đơn hàng chuyển phát nhanh đang cầm trên tay. Tâm trạng khó khăn lắm mới có thể bình ổn giờ đây lại bắt đầu dao động, công dụng chữa lành của cảnh mặt trời mọc hôm nay cũng hóa hư không.

Vừa rồi cô còn tự hỏi mình có đặt hàng gì ở trên mạng không, bây giờ xem ra đáp án đã quá rõ ràng, bên trong chiếc hộp cô vừa nhận được chắc hẳn là thứ mà Lâm Giai Giai nói.

“Các người khai trừ tôi khỏi đội hình thi đấu, lại cố ý mời tôi đến nhìn người khác ngồi lên vị trí mà đáng ra phải thuộc về tôi?” Ngôn Hi hít một hơi thật sâu để khỏi lạc giọng, “Đã muốn lợi dụng tôi để tạo đề tài thì dựa vào cái gì mà khinh thường tôi?”



Lâm Giai Giai lười nói chuyện với cô, giải thích một câu rồi cúp máy: “Cô có nói với tôi cũng vô dụng, tôi chỉ giúp họ đưa thiệp mời thôi, muốn đi hay không thì tùy. Đương nhiên, nếu cô đi thì bên họ cũng sẽ làm theo thông lệ mà trả tiền mời đi dự sự kiện.”

Ngôn Hi buông điện thoại xuống, một lần nữa rơi vào trầm tư.

Một lúc lâu sau, khi đã nghĩ thông suốt, Ngôn Hi đi đến bàn ăn. Cô chạm tay vào thành bát thử độ ấm. Bát mì đã hơi nguội, dùng mắt thường cũng có thể thấy sợi mì đã trương lên, có ăn cũng không thể nếm ra vị ngon nữa. Cô đổ nó đi, lại làm món salad đơn giản, ăn thêm ức gà đóng hộp trong tủ lạnh.

Ăn mì rất nóng, xui xẻo thì có thể sẽ mọc mụn. Nếu như cô đã muốn tham dự đêm chung kết thì phải thật xinh đẹp mới được. Đã không thể khiến bọn họ hối hận, vậy thì ít nhất cũng phải làm cho bọn họ khó chịu chứ?

...

Ở một tòa cao ốc nọ.

Diệp Khả Kì: “Nghe nói chương trình kia muốn mời Ngôn Hi tham dự đêm chung kết?”

Trợ lí Lâm gật đầu: “Đúng vậy, đây là thông tin nội bộ. Cậu nhắm đến ai trong danh sách nhóm chín thực tập sinh được ra mắt à? Nói là để khán giả bỏ phiếu nhưng thật ra đội hình ra mắt đều có sự chi phối của tư bản, chúng ta không cần quá coi trọng bọn họ.”

Một nam nhân viên khác lên tiếng: “Có điều... đầu tư vào chương trình tuyển chọn đúng là một lựa chọn không tồi, tiền của người hâm mộ chính là thứ dễ kiếm nhất.”

Dù sao đây cũng là địa bàn của mình, lại không có người ngoài, Diệp Khả Kì trực tiếp bày tỏ thái độ: “Mấy người đó hát anh nghe có lọt tai không? Còn không bằng một góc của Ngôn Hi nữa.”

Nhân viên kia ngu ngơ gật đầu: “Cũng... cũng phải.”

Lâm Cầm cũng thắc mắc: “Vậy bỗng dưng cậu hỏi đến làm gì?”

Diệp Khả Kì: “Đàm phán với bên đó, cho bọn họ một ít tài nguyên.”

Lâm Cầm: “???”

Giám đốc Diệp, không phải cậu nói bọn họ hát chẳng ra gì sao? Vì sao còn muốn đưa tài nguyên cho bọn họ?

Lâm Cầm: “Đây không phải chuyện nhỏ, có phải chúng ta nên mở một cuộc họp không? Diệp thị chỉ mới mở chi nhánh ở đây, còn chưa đứng vững đã muốn cướp người với những tư bản khác... e rằng có hơi khó.”

Diệp Khả Kì: “Không. Chúng ta không cướp người. Liên hệ với giám đốc sản xuất chương trình đó, cứ nói tôi muốn đầu tư, ai giành được hạng chín sẽ được cung cấp tài nguyên điện ảnh.”



Lâm Cầm lại một lần nữa rơi vào hoang mang: “Hạng chín không phải là thứ hạng thấp nhất sao?”

Diệp Khả Kì gật đầu xác nhận mình không hề nói sai: “Ừm, đúng vậy.”

Nam nhân viên kia cân nhắc bên lợi bên hại rồi gật gù, cảm thấy giám đốc làm vậy cũng đúng. Các tư bản khác tranh giành người được hạng nhất đến sứt đầu mẻ trán từ lâu, đêm chung kết đột nhiên lại nhảy ra một con hổ đói muốn được chia phần là điều không thể nào. Đã không thể tranh hạng nhất, vậy thì dứt khoát tóm lấy hạng chín là tốt nhất, vừa tiết kiệm được tài lực cho công ty lại vừa có thể làm người khác tức đỏ mắt. Phải biết là con người thường quan tâm đến kết cấu đầu cuối.

Nam nhân viên cảm thấy mình đã nhận ra được ý đồ của ông chủ, không khỏi muốn xác nhận lại với Diệp Khả Kì một lượt, kết quả lại nhận về một câu trả lời không nặng không nhẹ của anh.

“Cứ cho là như vậy đi.”

Nhận được câu trả lời của ông chủ, cậu ta gãi tai, chậm chạp ra khỏi văn phòng, trên miệng còn lẩm bẩm: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Diệp Khả Kì cười khổ một tiếng. Thật ra lí do của anh rất đơn giản, anh chỉ muốn được nhìn thấy Mặt Trời Nhỏ thôi. Bỏ tiền ra tài trợ cho chương trình cũng là để có thể đổi lấy một ghế ngồi ở đêm chung kết. Nếu như lúc đó cô bị bắt nạt, anh còn có thể kịp thời bảo vệ, vốn dĩ mở rộng chi nhánh đến Thành Nam cũng là vì muốn được ở gần cô, có cơ hội sao anh có thể để mặc nó vụt mất được.

Vì để gặp được cô anh đã cố gắng biết nhường nào, thế nhưng lòng dạ đế vương... Diệp Khả Kì nhớ tới đêm đó bị cô lừa một vố, giận dỗi “hừ” một tiếng.

“Đế vương vô tình!”

...

Ngôn Hi đã ăn hết thức ăn có trong nhà, tối nay cô đành phải thay một bộ đồ khác để đi siêu thị.

Thật ra cô rất thích cảm giác thong thả đẩy xe để hàng trong siêu thị, thế nhưng kể từ khi trở lên nổi tiếng công ty đã không cho phép cô tự ý đi ra ngoài như vậy nữa. Lần này cô tự do rồi, cứ nghĩ rằng mình có thể vui vẻ thoải mái mà đi mua sắm, thế nhưng mọi chuyện lại diễn biến theo một chiều hướng hoàn toàn khác.

Ngôn Hi vừa chọn được một ít thức ăn thì đã cảm nhận được ánh nhìn và sự chỉ trỏ của những người xung quanh, mà ánh mắt này của họ khác hoàn toàn với ánh mắt hâm mộ và yêu thích ngày xưa. Loáng thoáng nghe được những từ ngữ cay nghiệt mà họ đang túm lại thì thầm, Ngôn Hi vội kéo mũ áo lên đội, đồng thời đẩy nhanh tốc độ lấp đầy giỏ hàng rồi đi tính tiền.

Cô vừa đẩy giỏ hàng đến quầy thanh toán thì những người xếp hàng trước lập tức xách đồ của mình sang quầy khác. Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ cảm ơn vì họ đã nhường mình, thế nhưng bây giờ đã khác, nhường và tránh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Ngôn Hi cắn chặt môi dưới, từ bao giờ mà cô lại bị xem như một loại dịch bệnh, ai nhìn thấy cũng muốn tránh đi thật xa?

Vì mua nhiều thứ nên thời gian tính tiền và đóng gói mất khá nhiều thời gian, cô chỉ có thể đứng yên chờ đợi trong ánh mắt phán xét của mọi người xung quanh, mặc cho bọn họ mổ xẻ. May mắn là đúng lúc này cô lại nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ được dán lên quầy thanh toán “dịch vụ giao hàng tận nhà“.

Ngôn Hi nói với nhân viên đứng quầy: “Tôi muốn dùng dịch vụ giao hàng tận nhà.”

Nhân viên đứng quầy là một bác gái khá lớn tuổi, có lẽ bác ấy không quan tâm đến giới giải trí nên cũng không nhận ra cô, chỉ đưa cô một tờ giấy để cô viết địa chỉ và số điện thoại rồi chào tạm biệt. Ngôn Hi thở phào một hơi rồi cúi thấp đầu đi nhanh ra khỏi siêu thị.