Ngôn Hi Thành Ngọc

Ngôn Hi Thành Ngọc - Chương 22




Edit: Shin

"Haiz! Phiền chết mất!" Kết thúc giờ tự học, Tiết Đồng Hải ghé mặt lên bàn thở dài.

Kiều Ngôn Hi thật sự không muốn nhìn cậu giống như cá thiếu muối lăn qua lộn lại trên bàn, nhịn không được đè lại hỏi cậu một phen: "Thừa tướng, cậu làm sao vậy?"

Tiết Đồng Hải lại thở dài một hơi nói: "Còn không phải do cái đại hội thể dục thể thao sao, tuy rằng mọi người báo danh nhiều, nhưng số lượng tham gia vào các hạng mục không đồng đều, tớ nói khô cả cổ vẫn không ai đăng ký vào hạng mục trống còn lại."

"Khương Thành Ngọc đâu? Sao hai cậu không làm cùng nhau?"

"Tớ một nửa cậu ta một nửa, tớ xui xẻo ăn trúng cái hạng mục không ma nào thèm kia." Tiết Đồng Hải tức giận bất bình nói.

"Nghĩa là, hạng mục này thiếu người tham gia sao?" Kiều Ngôn Hi hỏi.

"Hi Hi, không phải vấn đề nằm ở người tham gia, là hạng mục này có vấn đề cơ, các hạng mục khác cũng khá đông rồi, riêng hạng mục này còn thiếu 2 người." Tiết Đồng Hải giải thích với Kiều Ngôn Hi.

Kiều Ngôn Hi có chút tò mò: "Vậy hả? Hạng mục đó là gì thế?"

"Đan chân khiêu đó, cần đến 7 người lận, con gái trong lớp chả ai muốn tham gia, nói là quá mệt mỏi." Tiết Đồng Hải nhíu mày, "Chỉ còn hai vị trí, nhưng thật sự không còn ai báo danh."

Đan chân khiêu muốn người đầu tiên đem một chân nâng lên, đặt ở đứng ở cậu mặt sau người thứ hai một bàn tay thượng, mà người thứ hai tắc đem tay kia thì khoác lên người đầu tiên trên vai, cùng là người thứ hai nghĩ người đầu tiên giống nhau cũng đem một chân đưa tai mặt sau nhân thủ trung, lấy này loại suy, tổng cộng cần bảy người. Này bảy người muốn vẫn như vậy chạy năm mươi gạo, cái kia đoàn đội cái thứ nhất tai chính là quán quân.

(đoạn này mình xin bó tay, bạn nào có thể nhai nuốt nó thì xin hãy giúp mình nhé ^^)

Kiều Ngôn Hi hiểu ra rằng hoạt động này thật sự phức tạp, chẳng trách không ai đăng ký, cô vừa định trêu chọc Tiết Đồng Hải một chút, lại nhìn thấy dáng vẻ uể oải của cậu nên không đành lòng, cô nói: "Tính thêm cả tớ đi, lát nữa tớ rủ thêm Manh Manh nữa, vậy là đủ hai người rồi nhé."

"Hi Hi, sau cậu lại có thể tốt như vậy chứ! Cậu chính là cứu tinh của đời tớ!" Tiết Đồng Hải hưng phấn cầm tay Kiều Ngôn Hi, vừa nói vừa hưng phấn.

Kiều Ngôn Hi có hơi xấu hổ, cậu bạn này sao lại tự nhiên nắm tay như thế, cô muốn rút tay ra, nhưng ai ngờ Tiết Đồng Hải nắm chặt như vậy, cô không dứt ra được. "Được rồi, được rồi..." Kiều Ngôn Hi còn chưa nói xong, cổ tay đã bị một người khác túm lấy, lập tức rút tay cô ra khỏi tay của Tiết Đồng Hải.

Kiều Ngôn Hi vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Khương Thành Ngọc. Cô thật sự cảm kích Khương Thành Ngọc đã giúp cô giải vây, nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều. Có điều Tiết Đồng Hải mặc kệ, hình như cậu muốn lặp lại động tác vừa rồi, cao giọng với Khương Thành Ngọc: "Tôi đùa với Hi Hi, cậu quản làm gì!"

Khương Thành Ngọc không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cậu, trong mắt là một khối băng lạnh. Kiều Ngôn Hi cảm thấy sự tình không đúng, nhanh chóng kéo Tiết Đồng Hải ngồi xuống, "Tiết Đồng Hải, cậu làm cái gì vậy hả?"

Tiết Đồng Hải đẩy Kiều Ngôn Hi ra, trừng mắt nhìn Khương Thành Ngọc: "Hi Hi, cậu đừng quan tâm, đây là chuyện của tớ và cậu ta."

"Cậu theo tôi ra ngoài!" Tiết Đồng Hải vừa bước ra khỏi phòng học vừa nói với Khương Thành Ngọc. Khương Thành Ngọc hừ lạnh một tiếng bước theo.

Bạn học xung quanh đều bị sự xung đột của họ làm cho sửng sốt, chờ tới khi phản ứng lại, hai người kia đã ra ngoài rồi. Kiều Ngôn Hi ngăn lại vài người muốn ra xem, sau đó cũng chạy ra theo. Doãn Manh Manh thấy vậy cũng đi ra ngoài.

Chỉ tiếc một điều là hai người đi nơi nào cô không nhìn thấy, Kiều Ngôn Hi nhìn xung quanh tìm kiếm, Doãn Manh Manh cũng ở bên cạnh giúp cô tìm người, nhưng kết quả là không thấy họ đâu.

"Tiểu Khê, hai chúng ta về lớp đi, trường học lớn như vậy, ai biết bọn họ đi đâu được, bọn họ cũng là người có chừng mực, không có việc gì đâu." Doãn Manh Manh kéo kéo Kiều Ngôn Hi.

"Nhưng mà tớ lo lắm, đều là vì tớ hết." Kiều Ngôn Hi rối đến muốn khóc.

"Đừng lo lắng, Tiểu Khê, bây giờ không tìm thấy bọn họ rồi, cậu có sốt ruột cũng có tác dụng gì hết, dù sao xưa nay hai người họ đã không hòa thuận rồi, không phải vì cậu đâu mà, chúng ta về lớp chờ đi, sắp vô học rồi." Doãn Manh Manh có chút bất lực nhìn khóe mắt Kiều Ngôn Hi bắt đầu hồng hồng, chỉ biết tận lực an ủi cô.

"Được." Kiều Ngôn Hi đành phải theo Doãn Manh Manh trở lại phòng học, mở một quyển sách ra, nhưng chẳng thể đọc vào chữ nào, trong lòng sốt ruột muốn chết, thỉnh thoảng còn liếc một cái ra cửa phòng học, nhưng bóng dáng hai người kia hoàn toàn biệt tăm.

Trong khi Kiều Ngôn Hi vừa bất an vừa lo lắng, Khương Thành Ngọc và Tiết Đồng Hải đã yên vị đứng ở công viên sau ký túc xá. Nơi đây phòng ốc nhiều, cây xanh rậm rạp, cho dù Kiều Ngôn Hi với Doãn Manh Manh đến đây cũng không tìm thấy bọn họ.

"Cậu muốn gì? Nói rõ ràng cho tôi biết!" Tiết Đồng Hải trừng mắt, lớn tiếng nói với Khương Thành Ngọc.

Khương Thành Ngọc đặt hai tay trong túi quần, nhàn nhã dựa người vào một cái cây, nhìn Tiết Đồng Hải cười lạnh một tiếng: "Chính là ý đó, cậu đừng có giả ngu."

Tiết Đồng Hải sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra ý của cậu, cảm xúc cũng dần bình tĩnh lại: "Thật đúng là không ngờ được, người như cậu cũng có suy nghĩ này."

Khương Thành Ngọc nhếch mép nhìn cậu: "Ai chả có."

"Cậu cho là cậu ấy sẽ thích cậu? Thích kiểu mặt đơ như này?" Tiết Đồng Hải khinh thường nói.

"Ơ? Cậu tự tin vậy cơ à?" Khương Thành Ngọc vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt, giống như không hề nghe thấy lời công kích của Tiết Đồng Hải.

Không đợi Tiết Đồng Hải trả lời, cậu lại mở miệng, "Cậu có thể giúp cậu ấy học tốt hơn? Có thể quan tâm chăm sóc cậu ấy? Thành tích cậu không thể vượt qua cậu ấy, cũng chưa từng biết quan tâm chăm sóc, cậu nghĩ rằng cậu ấy sẽ thích cậu?" Khương Thành Ngọc không mở miệng thì thôi, đến khi mở miệng liền đánh thẳng vào nhược điểm của Tiết Đồng Hải.

"Cậu ấy —— ờ, tuy tôi không thể chạy theo thành tích của cậu ấy, cũng chưa từng chăm sóc như cậu, nhưng như thế thì sao, mỗi lúc cậu ấy không vui, tôi chính là người giúp cậu ấy vui vẻ, tôi có thể khiến cho cậu ấy cười, còn cậu? Cậu dám nói mình có thể không?" Tiết Đồng Hải thật sự bị Khương Thành Ngọc chọc giận, chuyện học tập luôn đứng phía sau Kiều Ngôn Hi là tiếc nuối lớn nhất trong lòng cậu. Nhưng cậu rất nhanh chóng bình tĩnh phản kích.

Khương Thành Ngọc biết, điều Tiết Đồng Hải nói là sự thật, bản thân cậu có thể đưa cho Kiều Ngôn Hi một ly nước ấm khi cô đau dạ dày, có thể ở tặng cho cô một món quà nhỏ khi cô không vui, nhưng cậu lại vĩnh viễn không thể nói những lời làm cho cô vui vẻ giống như Tiết Đồng Hải. Cậu im lặng một hồi, tiếp tục mở miệng nói: "Cạnh tranh công bằng đi."

Mặc dù Tiết Đồng Hải không cam lòng, nhưng cậu cũng không có biện pháp, chỉ phải đồng ý thôi. Cho dù cậu và Khương Thành Ngọc không hợp nhau, nhưng cậu không thể không thừa nhận, đối thủ của cậu không phải người bình thường, nhưng cậu tuyệt đối không thể thua!

Ngày hôm đó hai thiếu niên hạ chiến thư ở nơi rừng cây nhỏ, ngày hôm đó cuộc cạnh tranh giữa bọn họ chính thức bắt đầu.

Kiều Ngôn Hi ở trong phòng học đứng ngồi không yên đợi hai mươi phút, rốt cuộc cũng nhìn thấy hai người kia trở lại. Cô nhìn trái nhìn phải, xác định trên mặt bọn họ không có vết thương mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Một lát sau Kiều Ngôn Hi nhận được hai tờ giấy, bên trong viết: Không có việc gì, đừng lo lắng, Kiều A Miêu. Tời giấy kia sinh động hơn: Hi Hi, chúng tớ không có việc gì cả, bạn cùng lớp thì sao có chuyện gì được, ngại quá, làm cho cậu lo lắng rồi, sau này sẽ không có chuyện đó đâu.

Không cần phải nói, dĩ nhiên tờ thứ nhất là của Khương Thành Ngọc, tờ còn lại của Tiết Đồng Hải. Kiều Ngôn Hi bực mình hai người họ không chịu nói ra, nhưng cũng không còn cách nào, rất có thể giống như Doãn Manh Manh nói là chuyện riêng của hai người họ, nếu như họ không muốn nói, cô sẽ không hỏi lại.

Cô trả lại hai tờ giấy nhỏ, nói sẽ không xen vào chuyện của họ, vì chuyện của họ cô đã phân tâm nãy giờ, không thể phí thời gian nữa, cô muốn đẩy nhanh thời gian học tập, đặc biệt là vật lý. Nghĩ như vậy, Kiều Ngôn Hi cầm lấy cuốn sách vậy lý đã nhìn đi nhìn lại vô số lần, tiếp tục ra sức học hành.