Ngôn Hi Thành Ngọc

Ngôn Hi Thành Ngọc - Chương 16-1




Giờ tự học, chủ nhiệm lớp đứng trước cửa lớp gọi, "Kiều Ngôn Hi, Khương Thành Ngọc, đến văn phòng thầy một lát."

Chẳng lẽ lại có cuộc thi gì? Nói không chừng còn có thể có tiền thưởng, Kiều Ngôn Hi cười tủm tỉm nghĩ.

"Cậu ngẩn người chuyện gì thế? Kiều A Miêu." Khương Thành Ngọc bỗng nhiên thấp giọng nói bên lỗ tai cô. Dọa Kiều Ngôn Hi nhảy dựng.

Cái người này đúng là đáng giận, rõ ràng bình thường luôn tỏ ra lạnh mạc, thế mà không hiểu sao lại thích bắt nạt cô đến vậy? Mình đúng là mù nên mới nghĩ cậu ta là người đáng thương. Kiều Ngôn Hi uể oải.

"Kiều Ngôn Hi, em nhìn nhìn phiếu điểm của mình từ đầu học kỳ 2 đến giờ nhìn, trừ môn vật lý ra, còn lại các môn đều cao ngất, điểm vật lý của em xảy ra vấn đề gì chăng?" Chủ nhiệm lớp chỉ vào phiếu điểm Kiều Ngôn Hi hỏi.

"Em không có thiên phú môn này ạ." Kiều Ngôn Hi ăn ngay nói thật.

"Nếu như học giỏi toán thì chắc chắn sẽ học giỏi vật lý, em thật sự chắc chắn mình không thể học môn này?" Chủ nhiệm lớp có phần không dám tin, đây chính là người được giải nhất toán nâng cao sao.

"Thật mà thầy, cho đến bây giờ em chỉ biết vẽ sơ đồ thôi ạ." vẻ mặt Kiều Ngôn Hi bi ai.

Khương Thành Ngọc nhìn thấy cô như vậy liền không nhịn được cười, trước khi gặp Kiều Ngôn Hi, cậu chưa từng có nghĩ rằng đời này sẽ còn có người mang đến nụ cười cho cậu, sau khi biết Kiều Ngôn Hi, dường như mọi thứ đã thay đổi.

"Chuyện này tôi cũng nghe giáo viên vật lý nói rồi ạ, hôm nay thầy gọi em đến cũng vì chuyện này. Như vậy đi, chẳng phải em và Khương Thành Ngọc ngồi cùng bàn sao, để cho em ấy kèm vật lý cho em, đồng thời Khương Thành Ngọc cũng có thể nhân cơ hội ôn lại kiến thức, đừng suốt ngày chỉ biết trưng ra khuôn mặt lạnh lẽo đó." Chủ nhiệm lớp di chuyển đề tài sang Khương Thành Ngọc.

"Khương Thành Ngọc, em có thể dạy kèm cho knh hay không?"

"Dạ." Khương Thành Ngọc trả lời chỉ một từ. Nhưng trong lòng vui vẻ muốn nổ tung, nực cười, cậu có thể không đồng ý sao, thật đúng là cơ hội tốt, cậu bị điên mới không đáp ứng.

Khương Thành Ngọc nhìn dáng vẻ nghiêm túc của chủ nhiệm lớp, bỗng nhiên cảm thấy chủ nhiệm lớp rất gần gũi, hiện giờ thầy chủ nhiệm đang lo lắng không biết có thể tham gia thêm vài ba cuộc thi nữa hay không, để cho thành tích dạy học được nâng cao.

Kiều Ngôn Hi nhìn Khương Thành Ngọc, trong lòng rất hoài nghi, người này có thể dạy kèm cho cô ư? Một ngày cậu ta có thể nói nhiều hơn một câu sao, cho dù bây giờ cô có cự tuyệt cũng vô ích, thật không biết thầy đang nghĩ gì nữa, haiz, mệnh lệnh của thầy chủ nhiệm không thể cự tuyệt, số cô thật sự khổ mà.

Từ ngày đó về sau, Khương Thành Ngọc thật sự đã dạy kèm vật lý cho Kiều Ngôn Hi, Kiều Ngôn Hi không ngờ rằng bình thường cậu ta lạnh lùng như vậy lại có thể dạy rất dễ hiểu, cô thậm chí còn thấy cậu dạy hay hơn cả thầy giáo. Hơn nữa, từ khi Khương Thành Ngọc bồi dưỡng vật lý cho Kiều Ngôn Hi, thành tích của Kiều Ngôn Hi vậy mà có tiến bộ, ít nhất đã có thể vẽ sơ đồ mạch song song.

Quan hệ giữa cô và Khương Thành Ngọc ngày càng biến chuyển tốt hơn, cô thật lòng xem cậu là bạn tốt. Tiếp xúc với Khương Thành Ngọc nhiều hơn, Kiều Ngôn Hi phát hiện Khương Thành Ngọc thật sự là một người chu đáo. Dạ dày cô không tốt, thường xuyên đau đến mồ hôi chảy đầy trán, từ sau lần lên cơn đau dạ dày bị Khương Thành Ngọc nhìn thấy, mỗi buổi trưa cô đều phát hiện trên bàn có một ly nước ấm.

Kiều Ngôn Hi đã từng nói đùa với cậu rằng, Khương Thành Ngọc, cậu làm anh trai tớ đi, từ bé tớ đã hy vọng sẽ có một anh trai như cậu. Khương Thành Ngọc không mở miệng, điều cậu muốn đâu phải là anh trai. Nhưng mà cô ngốc này, lại xem cậu thành anh trai, aiz, đường cách mạng thật lắm gian truân.

"Hi Hi, từ lúc nào quan hệ của cậu và Khương Thành Ngọc trở nên tốt vậy?" Tan học, Tiết Đồng Hải hỏi Kiều Ngôn Hi.

Kiều Ngôn Hi nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Cậu ấy rất tốt bụng đó."

"Cậu ta tốt? Cho tớ xin đi, mặt lạnh đó làm sao có thể tốt chứ." Tiết Đồng Hải tựa như bị cắt đi cái đuôi.

"Nếu tiếp xúc với cậu ấy nhiều hơn thì cậu sẽ hiểu."

"Tớ chưa muốn bị chết cóng đâu, Hi Hi, chẳng nhẽ tớ không tốt bằng sao?"

"Tự kỷ nữa rồi, chịu không nổi."

"Hi Hi ----- Hi Hi ------" Tiết Đồng Hải kéo dài âm thanh, không ngừng hạ độc lỗ tai Kiều Ngôn Hi.

Kiều Ngôn Hi đạp xe thật nhanh, để cách xa cậu một chút."Được rồi được rồi, Thừa tướng cậu là tốt nhất, gần đây cậu sao vậy?"

Tiết Đồng Hải nghe được lời nói của Kiều Ngôn Hi, liền cười đến sáng bừng đôi mắt hạnh, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ nhắn, "Nhớ kỹ đó, chỉ có anh đây đối xử tốt với cậu, những người khác đều rất xấu xa!"

Kiều Ngôn Hi bĩu môi, liếc trắng mắt, người này thật đúng là, càng ngày càng tự kỷ.