Ngôn Hi Thành Ngọc

Ngôn Hi Thành Ngọc - Chương 10




Edit: Shin



Trừ ba người của bọn Kiều Ngôn Hi tham gia thi đấu, còn có thêm hai người ở lớp Nhị là Lý Thanh và Vương Tử.



Giữa mùa đông giá lạnh, năm đứa trẻ cùng nhau chui rúc trong một căn phòng để nghiên cứu đề toán. Không khí đơn thuần mà tốt đẹp, mỗi người đều vì mục tiêu của riêng mình mà cố gắng.



“Đói quá, có gì ăn không nhỉ?” Buổi chiều, bọn họ đang giải đề toán, Vương Tử hoạt bát bắt đầu kêu đói.



“Tớ sắp chết đói rồi, các cậu còn chờ gì mà không đi ăn!”



“Cậu là heo à, mới ăn cơm trưa xong lại kêu đói.” Lý Thanh trừng mắt nhìn cậu, không khách khí nói.



“Chị hai à, người ta đang trong tuổi phát triển, chuyện đói không phải rất bình thường sao.” Vương Tử quăng cho cô một ánh mắt xem thường.



“Tớ cũng đang trong tuổi phát triển, tại sao tớ không thấy đói nhỉ, cậu chính là heo.” Lý Thanh trừng mắt to nhìn cậu.



“Cậu là con gái có được không hả?” Vương Tử thực bất đắc dĩ, chẳng phải là cậu chỉ đói bụng muốn đi ăn thôi sao, có cần đả kích như thế không.



“Đồ thùng cơm“. Lý Thanh thấp giọng mắng cậu. Vương Tử bất đắc dĩ, đành phải câm miệng lại, tiểu tổ tông này cậu không thể trêu vào. Cậu lấy tay bóp bóp dạy dày của mình, đói quá đi...



“A, tớ nghĩ ra rồi, chúng ta ra ngoài tiệm cơm mới mở gần đây ăn đi, tớ ăn thử rồi, ngon lắm.” Vương Tử im lặng một hồi bỗng nhiên hô một tiếng.



“Tớ cũng nghe nói chỗ đó bán cơm ngon lắm, hay là chúng ta đi một chuyến? Tớ cũng hơi đói bụng.” Tiết Đồng Hải buông bút, ngượng ngùng gãi đầu.



“Đây mới là huynh đệ tốt chứ, à, các cậu còn lại đi luôn không.” Vương Tử vỗ vỗ bả vai Tiết Đồng Hải, bộ dạng hết lòng ca ngợi.



“Tớ không muốn ăn, các cậu đi đi, tớ muốn giải lại một số bài tập.” Kiều Ngôn Hi không đi, không phải cô không muốn ăn, mà là cô phải tiết kiệm tiền. Cô đã sớm không còn là cô bé muốn ăn gì sẽ tự bỏ tiền ra mua rồi, tình hình kinh tế trong nhà cô hiểu rất rõ, cô không thể tiêu tiền lung tung.



“Tớ cũng không muốn đi.” Lý Thanh phụ họa.



“Đi thôi, Lý Thanh, chị Thanh ơi, chỉ có hai bọn tớ thì chán lắm.” Vương Tử chưa từ bỏ ý định, túm lấy tay áo Lý Thanh, giống như muốn nói nếu cậu không đi tớ sẽ không buông tay, đừng nhìn cậu và Lý Thanh luôn đấu võ mồm, kỳ thật quan hệ của họ rất tốt.



“Chuyện này… được rồi, tớ đi cùng các cậu.” Lý Thanh do dự một hồi.



“Kiều Ngôn Hi không đi thật à?” Tiết Đồng Hải hỏi Kiều Ngôn Hi, cậu vẫn hy vọng Kiều Ngôn Hi đi. Kiều Ngôn Hi lắc đầu với cậu.



“Được rồi, Kiều Ngôn Hi đúng là không nể tình, lần sau nhất định phải đi nhé, Khương Thành Ngọc, đi thôi.” Vương Tử vừa oán giận Kiều Ngôn Hi vừa đưa tay kéo Khương Thành Ngọc.




“Tớ không đi.” thanh âm Khương Thành Ngọc lạnh lùng vang lên, thuận tiện chụp tay Vương Tử lại.



Vương Tử còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn Khương Thành Ngọc trưng ra bộ mặt khó gần, nên cái gì cũng không nói ra được, chỉ phải thấp giọng lẩm bẩm: “Không đi thì không đi, hung dữ cái gì.”



Tiết Đồng Hải biết tình huống trong nhà Kiều Ngôn Hi, biết nguyên nhân cô không đi, cho nên không khuyên cô. Mà muốn cho Khương Thành Ngọc đi cùng là chuyện càng khó hơn, quay đầu lại nhìn Vương Tử còn đang lẩm bẩm, liền kéo cậu đi mất.



Trong phòng chỉ còn lại Kiều Ngôn Hi và Khương Thành Ngọc, bình thường hai người không tiếp xúc nhiều lắm, cho dù đã ngồi cùng bàn hơn một tháng, cũng không nói chuyện nhiều. Không còn đề tài tán gẫu, Kiều Ngôn



Hi cúi đầu tiếp tục làm toán, Khương Thành Ngọc nhìn cô một cái, cũng cúi đầu.



Một lát sau, Kiều Ngôn Hi đứng lên đi rót nước uống, ngang qua Khương Thành Ngọc lại thấy cậu đang đọc sách, liếc mắt một cái, lập tức liền nhận ra đó là “Cuốn theo chiều gió”!



Bởi vì cô thích nhất là đọc sách, đọc đi đọc lại đến nỗi mỗi chi tiết đều nhớ rõ, cô có chút kinh ngạc, Khương Thành Ngọc cũng thích quyển sách này?



“Cậu cũng thích xem “Cuốn theo chiều gió”?” Do dự một hồi, Kiều Ngôn Hi rốt cuộc cũng mở miệng.



Khương Thành Ngọc ngẩng đầu lên nhìn cô, không nói cái gì.




Kiều Ngôn Hi có chút xấu hổ, trở lại vị trí của mình ngồi, trong lòng thầm oán tại sao mình lại lắm mồm đến thế, xứng đáng nếm mùi thất bại.



“Ừ.” Kiều Ngôn Hi không nghĩ cậu lại mở miệng. Vừa kinh ngạc lại hưng phấn.



“Vậy cậu thích ai nhất trong sách?”



“Gerald O"Hara.”



“Hả? Vì sao vậy?” Kiều Ngôn Hi khó hiểu, Gerald O"Hara không phải nhân vật chính, một lão già trong truyện thì có gì đáng thích? Cô còn tưởng rằng cậu sẽ thích nữ chính cơ, nam sinh không phải thích những cô gái xinh đẹp, thông minh sao?



Khương Thành Ngọc bình tĩnh nhìn Kiều Ngôn Hi một hồi, lắc đầu không trả lời.



Kiều Ngôn Hi có chút tiếc nuối, cô rất ngạc nhiên vì Khương Thành Ngọc thích Gerald O"Hara. Nhưng mà người ta không muốn nói, cô cũng không muốn hỏi lại.



Edit: Shin



Khương Thành Ngọc biết Kiều Ngôn Hi muốn biết nguyên nhân, nhưng cậu không biết nói thế nào, cậu không có cách mở miệng.




Từ ngày Kiều Ngôn Hi vượt qua cậu, cậu đã bắt đầu chú ý cô, không có lý do đặc biệt, chỉ là cảm thấy cuộc sống thực nhàm chán, mà Kiều Ngôn Hi xuất hiện vừa hay gợi lên hứng thú trong cậu.



Cậu nhìn thấy cô và Doãn Manh Manh vui đùa hoạt bát, nhìn thấy dáng vẻ chuyên chú của cô khi giải đề toán học, nhìn thấy khí thế tự tin của cô khi trả lời câu hỏi hóc búa của giáo viên, nhìn thấy cô và Tiết Đồng Hải chơi đùa sôi nổi.



Cô vui vẻ hoạt bát, cô tập trung chuyên chú, cô phiền não phát điên, cậu cảm thấy rất thú vị, cậu thích xem cảm xúc cô biến hóa, càng ngày cậu càng cảm thấy hứng thú với cô. Thậm chí khi bước vào lớp nơi đầu tiên cậu đưa mắt nhìn chính là chỗ ngồi của cô, ánh mắt luôn cầm lòng không đậu đuổi theo cô, mỗi ngày đều quan sát cô đã trở thành thói quen của cậu, cũng chính là bí mật của cậu.



Trước kia khi chủ nhiệm lớp khuyên cậu nên tham gia thi đấu, cậu đều cự tuyệt. Loại chuyện này đối với cậu rất nhàm chán, cậu vẫn luôn thầm giễu cợt, thật không biết vì sao mọi người lại xem trọng nó, được nhận mấy thứ giấy từ công nhận khen thưởng thì có ích gì, dù sao cũng không có ai thực sự vui mừng cho cậu.



Nhưng lần này không giống như thế, bởi vì Kiều Ngôn Hi muốn tham gia, cậu muốn so thực lực với cô, muốn thử xem lần này cậu thắng hay cô thắng, rốt cuộc cơ hội tốt như thế này, sao cậu có thể buông tha.



Không nghĩ đến, cô lại có thể chủ động bắt chuyện với cậu, trong lòng cậu thật vui vẻ, tuy rằng ngoài mặt tỏ vẻ lạnh lùng. Cô cũng thích xem “Cuốn theo chiều gió”, thật tốt, cô và cậu đều giống nhau. Cô còn hỏi cậu thích nhân vật nào, cậu nói Gerald O"Hara, cậu không lừa cô, là thật, trong lòng cậu luôn nghĩ như vậy.



Cô hỏi cậu vì sao, kỳ thật cậu rất muốn nói cho cô biết, là bởi vì Gerald O"Hara là một người chồng, người cha tốt. Ông ta yêu vợ của mình, yêu con trai mình, hơn nữa bọn họ là một gia đình ấm áp, bọn họ sống rất hạnh phúc.



Nhưng mà cậu không có đủ dũng khí nói cho cô biết, đó chính là bí mật lớn nhất trong lòng cậu, không nên nói cho cô biết, đây là chuyện xấu trong nhà, cậu lo cô sẽ khinh thường cậu.



Nhưng mà, không sao cả, cô nói chuyện với cậu, là cô chủ động, Khương Thành Ngọc nghĩ đến đây, hơi hơi nhếch khóe miệng, nở nụ cười, như vậy thật tốt, tuy rằng chính cậu cũng không biết vì sao lại như thế.



Lúc Tiết Đồng Hải trở về, mang cho Kiều Ngôn Hi hai cái bánh táo, Kiều Ngôn Hi nhận rồi cám ơn ơn cậu. Quan hệ của cô và Tiết Đồng Hải rất tốt, ngẫu nhiên mua cho nhau gì đó cũng không phải chuyện lạ.



Nhưng mà lại bị Vương Tử thấy được, liền giống như con cún nhỏ ngửi thấy mùi thị phi: “Tớ thắc mắc cậu mua đồ ngọt làm quái gì, thì ra là mua cho Kiều Ngôn Hi.”



“Mua đồ ngọt thì có sao hả.” Tiết Đồng Hải trừng mắt liếc cậu một cái, sau đó quay đầu nhìn Kiều Ngôn Hi.



“Đúng vậy, Vương Tử, cậu để ý nhiều chuyện quá đó!” Kiều Ngôn Hi cũng nói.



“Thôi đi, tại sao lại mua cho Kiều Ngôn Hi, không mua cho người khác.” Vương Tử cười đến vẻ mặt đắc ý. Bộ dạng như muốn nói tớ biết tất cả rồi, đừng hòng qua mặt.



“Hi Hi, đừng để ý đến, cậu ta là kẻ không đứng đắn.” Tiết Đồng Hải nói với Kiều Ngôn Hi, thuận tiện trừng mắt nhìn Vương Tử.



Kiều Ngôn Hi gật gật đầu, cũng không thèm để ý Vương Tử, cô cảm thấy bạn thân mua hộ nhau hai cái bánh táo là chuyện bình thường. Tiết Đồng Hải thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến chuyện cậu quyết tâm mua cho Kiều Ngôn Hi ít đồ ăn để dưỡng sức, lại bị cậu ta quấy nhiễu thành chè thập cẩm, chờ đó, nếu một ngày cậu biết được nhược điểm của tên này thì… (cũng xấu tính chứ không hiền lành gì đâu:v)



Vương Tử liền cảm thấy sau lưng rét lạnh, sao lại lạnh như thế.



Khương Thành Ngọc nhìn Tiết Đồng Hải, không hiểu sao lại thấy tên này chướng mắt đến thế, không đúng, xưa đến nay cậu có bao giờ quan tâm đến ai đâu, vì sao lại cảm thấy Tiết Đồng Hải chướng mắt? Khương Thành Ngọc lắc lắc đầu, không nghĩ ra.