Ngôn Hi Thành Ngọc

Ngôn Hi Thành Ngọc - Chương 1




Edit: Shin

Thời điểm Kiều Ngôn Hi lên lớp 5, cha của cô bị kết án tám năm tù vì tội cố ý đả thương người khác. Kiều Văn Trung cùng một đám người đánh người ta đến mức phải khâu mười ba mũi.

Trong đó, chỉ có nhà Kiều Ngôn Hi là nông dân, không tiền không địa vị, cho nên đương nhiên, Kiều Văn Trung làm người chịu tội thay. Tám năm, một người đàn ông lại lãng phí thời gian rực rỡ nhất đời.

Khi đó Kiều Ngôn Hi mới mười tuổi, trẻ con nên vẫn chưa hiểu chuyện gì, chỉ thấy bà đứng trước cửa khóc đến nghẹn thở, mẹ đứng ở một bên, đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của cô chú họ hàng, chỉ luôn nhìn thẳng về hướng ba ra đi, không nói một lời.

Cô cảm thấy xấu hổ, ba của mình phải ngồi tù, chuyện đó thật đáng sợ.

Quê nhà của Kiều Ngôn Hi là một chốn nông thôn bần cùng, bần cùng đến độ nếu như trong thôn có trẻ con nhà nào có thể làm ra một nghìn đồng mỗi tháng, người già trong thôn sẽ bật ngón tay cái lên mà than rằng: Nhìn con nhà người ta xem. Thật đúng là có phúc, con cái ngoan đều ở nhà người ta cả.

Đương nhiên, đó chỉ là đang nói đến cái thời mà vật giá chưa leo thang, mệnh giá tiền chưa hạ thấp. Năm ấy, Kiều Văn Trung bị bắt vào tù, trong và ngoài nước không phát sinh chuyện gì lớn lao to tát, nhưng riêng nhà họ Kiều lại gặp biến cố nghiêng trời lệch đất. Một năm đó, chính là kí ức mà Kiều Ngôn Hi không muốn nhớ lại nhất đời này.

Tổng cộng bà nội sinh bảy đứa con, bốn gái, ba trai, Kiều Văn Trung là con út, đương nhiên sẽ được thương yêu nhất trong nhà.

Ông là một thanh niên nhiệt huyết, biết võ công, biết nói đạo lý, tâm tính tốt, đầu óc cũng linh hoạt, trong quân đội còn lên đến chức vụ trung đội trưởng, được lãnh đạo yêu thích. Nếu như cứ theo cái đà ấy đi lên, có lẽ bây giờ cũng lên đến chức quan gì đó rồi.

Nhưng sau thập niên tám mươi, con người chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xã hội đổi mới, Kiều Văn Trung nhiệt huyết sôi trào, muốn nuôi mộng dựng nghiệp lớn, ông cảm thấy đây là lúc mình phải bước ra đời lăn lộn.

Không lâu sau, cha Kiều Văn Trung qua đời, ông liền xin phép về nhà để tang cha, sau đó có nói thế nào cũng chẳng chịu qua về quân ngũ.

Ông đã thề trước mặt bà nội Kiều Ngôn Hi, khẳng định sau hai năm chắc chắn sẽ gây dựng được cơ ngơi của riêng mình. Bà nội vừa nghe xong, thật là, con trai bà đúng là có chí khí, lập tức vung tay lên đồng ý, được, xuất ngũ đi.

Vì thế Kiều Văn Trung bắt đầu lăn xả vào công việc làm ăn. Bán quần áo, bán cà chua, bán dưa chuột... Tóm lại cái gì cũng bán, liên tục ba bốn năm như thế, nhà cao cửa rộng vẫn xa xa không hẹn.

Trong một lần đi thu hồ lô, ông gặp Tiếu Linh – tức mẹ Kiều Ngôn Hi, ngay lúc đó trái tim rung động, cô gái này thông minh xinh đẹp, có tri thức, văn hóa cao, còn là giáo viên nữa, phải cưới cô ấy về nhà mới được. Vì thế nên ông bắt đầu theo đuổi Tiếu Linh mãnh liệt.

Khi đó chuyện kết hôn cũng đơn giản, hai bên nam nữ cảm thấy muốn thành hôn, cha mẹ không phải đối thì xem như việc này đã thành. Kiều Văn Trung mất bao công sức mới lấy lòng được phụ huynh nhà họ Tiếu.

Trải qua một năm, rốt cuộc ông cũng đem được Tiếu Linh về nhà.

Đến hai năm sau thì sinh ra Kiều Ngôn Hi, tuy nhà họ Kiều ở nông thôn, nhưng cũng không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, mọi người trong nhà đều yêu thương Kiều Ngôn Hi hết mực, cho đến giờ cũng không muốn chửi bới dù chỉ một câu.

Kiều Ngôn Hi được cha mẹ nuôi dưỡng rất tốt, cô bé mập mạp trắng trẻo, học tập giỏi giang, trong thôn không biết có bao nhiêu người hâm mộ gia đình họ.

Vốn tưởng cuộc sống như thế đã bình yên, một người dạy học một người kinh doanh, tuy không phải giàu sang gì quá, nhưng như vậy cũng tốt rồi. Khổ nỗi Kiều Văn Trung tính tình nóng nảy, ra ngoài sinh chuyện tức giận chỉ biết dùng vũ lực giải quyết.

Ông đã từng được học võ nghệ, ba người hợp lại chưa chắc có thể quật ngã ông, cho nên đánh nhau thành như cơm bữa, Tiếu Linh khuyên răn cũng vô ích, cuối cùng lại rơi vào kết cục đau khổ nơi ngục tù. Để lại con thơ vợ hiền bên ngoài với cuộc sống gian nan.

Sau khi Kiều Văn Trung đi tù, nhà Kiều Ngôn Hi ngày càng khổ sở, Tiếu Linh chỉ là một giáo viên ở nơi nông thôn nghèo nàn, hơn nữa còn là giáo viên dạy thay, tiền lương một tháng một trăm năm mươi nghìn, nhưng không phải cuối tháng được nhận, mà là phải đợi đến cuối năm.

Thời ấy làm ruộng thì phải nộp thuế, trong nhà khó khăn như vậy lấy đâu ra tiền để nộp, Tiếu Linh phải lục tung khắp ngõ ngách nhà mới tìm được một trăm bốn mươi hai nghìn giao cho người thu thuế, người nọ nhìn xấp tiền lẻ trên tay, nói một câu:”Gom hết gia sản mới được nhiêu đây à?”.

Tiếu Linh chỉ là một giáo viên, da mặt mỏng, bị người ta nói câu đó đâm ra xấu hổ vô cùng. Đêm đó bà mất ngủ cả đêm, hôm sau đến trường học nộp đơn từ chức, sau đó gửi Kiều Ngôn Hi cho bà chăm sóc, mang đồ dùng trang nhà bán lấy tiền, gửi bà nội một ít, rồi đến thành phố D làm công.

Chỉ trong một đêm mà cuộc sống Kiều Ngôn Hi đã thay đổi hoàn toàn, ba đi tù, mẹ đi xa, chỉ để lại cô cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau, bạn học cũng bắt đầu nhìn cô bằng con mắt khác.

Trước đó cô được đảm nhiệm chức vụ lớp trưởng, các bạn rất nể phục và yêu mến. Nhưng sau đó lại biến thành “con gái của tội phạm”, mọi thứ dần trở nên bất hòa, sau lưng cô là bao lời dị nghị đàm tiếu.

Thế giới của trẻ con rất đơn giản, ba Kiều Ngôn Hi ngồi tù, là người xấu, thì con gái của gã cũng là người xấu, cả nhà bọn họ đều xấu xa, cho nên phải tránh xa ra, bằng không cũng sẽ trở thành kẻ xấu.

Đã từng có một lần, cô tham gia kiểm tra học sinh có mang khăn quàng đỏ hay không, trong lớp có một nam sinh nghịch ngợm tên Dương Lâm là không mang, cô ghi tên Dương Lâm vào vở, Dương Lâm lập tức nhảy dựng lên, trợn mắt nhìn cô: “Ba mày đi tù, mẹ mày bỏ mày đi thành phố làm tiểu thư đài cát, mày có tư cách gì làm lớp tưởng, có tư cách gì ghi tên tao?”

Nước mắt Kiều Ngôn Hi lập tức rơi xuống, không nói hai lời, chỉ đặt vở lên trên bục giảng, sau đó chạy ra phòng học, đó cũng chính là lần đầu tiên cô bỏ học trong đời.

Cũng từ đó, trong lòng cô có một lời thề: Tuyệt đối không thể rơi nước mắt trước mặt người khác, những kẻ cười nhạo cô sau này phải hối hận.

Trước đến nay trong nhà chưa từng phải khó khăn đến thế, cả tháng trời trên bàn cơm cũng không có một chút thịt, người thân đến thì càng ngày càng ít, dì Hai lại luôn âm thầm nói xấu này nọ, bảo rằng bà ấy gửi tiền cho mẹ thì mẹ lại lấy tiền đó bổ khuyết cho thằng con hư hỏng, dựa vào cái gì. Bà ấy muốn chăm sóc mẹ già, chứ không phải giúp mẹ già nuôi con.

Mỗi lần nghe thấy mấy lời này, Kiều Ngôn Hi đều nhìn sắc mặt bà nội. Nhưng bà chưa bao giờ biểu hiện rằng mình không vui, chỉ biết cười cười với Kiều Ngôn Hi, sau đó nói: Bảo bối của bà hôm nay muốn ăn gì, ba sẽ làm cho cháu.

Nhưng Kiều Ngôn Hi biết, rất nhiều đêm bà đã âm thầm khóc, cô rất đau lòng, nhưng lại không dám an ủi bà, bởi vì trong lòng một đứa bé, người lớn khóc chắc chắn là vì chuyện rất nghiêm trọng.

Cô bắt đầu hận cha mẹ, hận thân thích trong nhà, mặc kệ là ba hay là mẹ. Trong lòng Kiều Ngôn Hi, chỉ có bà là quan trọng nhất, bà tự chăm sóc bản thân mình, bà chăm lo cho cô từng tí, bà nói Hi Hi là bảo bối của bà.

Một năm trôi qua, Kiều Ngôn Hi dần dần lớn lên, tuy rằng cô mới mười tuổi.

Nhưng cũng dần dần hiểu được cái gọi là nhân tình ấm lạnh, biết rằng nếu như đã bị người nhà xem thường như thế, thì bản thân cô phải cố gắng nhiều hơn nữa.

Từ đó, sau khi tan học, Kiều Ngôn Hi sẽ không cùng chị gái hàng xóm chơi thắt dây thun, tập thêu con bướm nữa. Cuộc sống của cô gần như khác trước hoàn toàn.

Cô nhìn bà nội già nua cố gắng vì cô mà xào rau, bếp lửa nóng hừng hực. Bà của cô tuổi đã cao, vậy mà đến giờ vẫn chưa thể có được hạnh phúc an nhàn.

Cô âm thầm thề rằng, cả đời này, cô nhất định phải cố gắng, để bà nội có thể sống trong một căn nhà ấm cúng! Mỗi bữa cơm đều có thịt ăn! Không ai có thể xem thường bà nữa!