Hai người quay lại con đường cũ, chưa kịp vào nhà đã nghe thấy giọng của bà ngoại và dì nhỏ đang nói chuyện trong nhà. Lương Úy nhìn Trần Hạc Sâm sau lưng mình, nói: “Bà ngoại em về rồi, có lẽ dì nhỏ cũng ở đây.”
Trần Hạc Sâm cong môi, không để bụng: “Đâu phải anh chưa từng gặp dì nhỏ?”
“Đông người như vậy, em sợ anh không thoải mái.”
Trần Hạc Sâm rũ mắt nhìn cô: “Sau này cũng phải tiếp xúc thôi, bây giờ làm quen trước đã.”
Lương Úy không hiểu ý tứ của anh, cô lấy chìa khóa mở cửa.
Chu Hiểu Lôi vừa nghe thấy động tĩnh, từ phòng khách đi ra: “Hai đứa đi đâu đấy?”
Lương Úy trả lời: “Con đưa anh ấy đến trường con đi dạo.”
Trần Hạc Sâm chào hỏi Chu Hiểu Lôi, sau đó đến sofa trò chuyện với ông bà ngoại.
Ăn xong, Trần Hạc Sâm ngồi thêm một lát, thấy đã gần tám giờ, anh chuẩn bị quay lại khách sạn. Lương Úy tiễn anh xuống cầu thang, Trần Hạc Sâm đặt khách sạn gần nhà cô, băng qua đường là đến.
Trần Hạc Sâm buông tay cô, nhàn nhạt mỉm cười nhìn cô: “Tối nay thật sự không muốn ở lại khách sạn với anh sao?”
Lương Úy do dự: “Có mẹ em ở đây.”
Trần Hạc Sâm cười, không ép cô: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Lương Úy vào nhà, Chu Trân ra khỏi phòng ngủ nhìn cô: “Hạc Sâm đi rồi à?”
Lương Úy gật đầu.
Chu Trân do dự nói: “Thằng bé đi đường xa, bắt người ta ở khách sạn cũng không hay chút nào, sao con không ở đó với thằng bé?”
Lương Úy nhìn Chu Trân, cười nói: “Con tưởng mẹ không muốn con ở cùng với anh ấy.”
“Các con đều trưởng thành rồi, đâu phải là học sinh cấp ba nữa. Với lại, Hạc Sâm có vẻ đáng tin.” Chu Trân dừng một lát, sau đó thẳng thắn nói, “Nhưng con phải biết giữ mình, dù sao cũng là con gái.”
“Mẹ, con biết.”
Sau khi về phòng, Lương Úy vào phòng tắm rửa mặt, có lẽ vì những lời Chu Trân vừa nói, Lương Úy lại canh cánh trong lòng chuyện anh ở khách sạn một mình. Rửa mặt xong đi ra, Lương Úy cầm điện thoại nhắn tin cho Trần Hạc Sâm, nói cô sẽ đến gặp anh.
Lương Úy mở cửa, Chu Trân đang bận rộn trong bếp, thấy cô ra khỏi phòng ngủ: “Đi gặp Hạc Sâm à?”
Lương Úy ngại ngùng, nhỏ giọng dạ một tiếng.
Chu Trân nói: “Vậy đi đi, sáng mai có về nhà ăn sáng không?”
Lương Úy ngồi trước cửa mang giày: “Ngày mai bọn con ra ngoài ăn sáng cũng được, mẹ không cần chuẩn bị gì cho bọn con đâu.”
Ra khỏi cửa nhà, Lương Úy vào thang máy, màn hình điện thoại của cô phát sáng, là cuộc gọi của Trần Hạc Sâm. Lương Úy bấm nút nghe máy, anh hỏi qua điện thoại: “Ra ngoài à?”
Lương Úy nói: “Em đang đứng trong thang máy.”
Nói xong, nghe tiếng đóng cửa bên phía của anh, Lương Úy bất giác hỏi: “Anh vừa về khách sạn sao?”
“Không có.” Trần Hạc Sâm cười, “Anh ra ngoài đón em.”
Lương Úy: “Chỉ đi vài bước thôi mà.”
Trần Hạc Sâm: “Gặp nhau ở cửa khách sạn nhé.”
Trần Hạc Sâm cúp máy, một tin nhắn xuất hiện trên điện thoại. Trần Hạc Sâm bấm vào, thấy số điện thoại và thông tin hiển thị dưới tin nhắn, anh nhíu mày, không bấm mở ra, chỉ dời ngón tay sang phía bên trái, bấm xóa tin nhắn.
Lương Úy rời khỏi chung cư, đi trên lề đường, vừa ngước mắt đã nhìn thấy Trần Hạc Sâm ở phía đối diện. Anh đang đứng trên đường, không mặc áo khoác, mặc một chiếc áo thun đen cổ tròn, áp điện thoại lên tai, hút thuốc, không để lộ biểu cảm nào.
Lương Úy đứng giữa đám đông, lặng lẽ nhìn anh, không hiểu tại sao lại cảm giác như quay về năm cấp ba. Ngày đó, anh không hề chú ý đến cô, chỉ đợi đến khi toàn bộ bạn học đều hướng mắt về phía anh, cô mới dám vụng trộm nhìn anh.
Đèn đỏ chuyển sang xanh, Lương Úy theo dòng người bước về phía anh.
Trần Hạc Sâm hút một hơi thuốc lá, nhìn lên, khói thuốc che mờ gương mặt anh. Anh tìm kiếm trong đám đông một lát, ánh mắt dừng ở gương mặt cô. Trước khi cô đến gần, anh dập tắt điếu thuốc.
Trần Hạc Sâm hỏi: “Dì không nói gì sao?”
“Nói gì bây giờ?” Cô cười khẽ, “Chúng ta đều là người lớn, đâu phải học sinh cấp ba yêu sớm.”
Biểu cảm của Trần Hạc Sâm cứng đờ, nhớ lại cuộc gọi vừa rồi của Ổ Hồ Lâm, nói Đào Dao sẽ tham gia bộ phim mà Lương Úy đã nhận kịch bản. Hôm nay anh đề nghị đến trường cấp ba của cô, cũng muốn nhân cơ hội này nói rõ một số chuyện. Nhưng dường như cô không sẵn lòng nói ra, thái độ né tránh rất rõ ràng.
Trần Hạc Sâm không muốn ép buộc cô, dù sao họ cũng còn nhiều thời gian, anh phải bước chậm cùng cô.
Trần Hạc Sâm nắm tay Lương Úy, Lương Úy nhìn chiếc áo đen của anh: “Sao anh xuống đây mà không mặc áo khoác?”
Trần Hạc Sâm: “Anh cũng không để ý nữa.”
Nơi họ đứng cách khách sạn khoảng hai trăm mét, bên cạnh có một tiệm trà sữa, nhiều học sinh còn đang mặc đồng phục xếp hàng mua trà sữa, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười đùa.
Lương Úy nhìn sang, Trần Hạc Sâm để ý thấy ánh mắt của cô, nắm chặt tay cô: “Em muốn uống không, anh mua cho em nhé?”
Lương Úy dừng bước, cong môi: “Được.”
“Em muốn uống vị nào?”
“Trà xanh nhài sữa.”
Trần Hạc Sâm nhướng mày: “Em vẫn thích vị này à?”
Lương Úy bất ngờ: “Sao anh biết?”
Trần Hạc Sâm thong thả nói: “Ổ Hồ Lâm từng nói qua.”
Trước tiệm trà sữa đều là học sinh xếp hàng, đột nhiên có anh là người lớn cũng hơi lạ, thỉnh thoảng lại có nữ sinh quay đầu, vụng trộm nhìn anh.
Trần Hạc Sâm nhắm mắt làm ngơ, nữ sinh trước mặt Trần Hạc Sâm lấy hết can đảm, hỏi: “Anh à, anh cũng thích uống trà sữa sao?”
“Không có.” Trần Hạc Sâm nói, “Anh mua cho bạn gái.”
Nữ sinh “ồ” một tiếng, quay đầu lại.
Trần Hạc Sâm xếp hàng gần mười phút mới mua được trà sữa.
Lương Úy xé bao bì ống hút, chọc chọc vào nắp ly, hút một hơi, trân châu mềm mại trôi vào môi lưỡi, lúc nhai vào sẽ có vị ngọt nhàn nhạt.
Trần Hạc Sâm: “Ngon không?”
Chân mày của Lương Úy cong cong: “Ngon lắm, nhưng hơi khác trà sữa trước cổng trường mình.”
Trần Hạc Sâm: “Lần sau quay lại Yến Nam, anh đưa em đến đó.”
Quay về khách sạn, Trần Hạc Sâm cầm thẻ phòng quét qua cửa. Lương Úy vào phòng, đặt ly trà sữa còn một nửa lên bàn, điện thoại của Trần Hạc Sâm lại reo, anh đứng trước cửa sổ nghe máy.
Lương Úy ngồi trên giường mở tivi.
Khách sạn này ở thành phố Phủ thật ra cũng không tốt lắm, giá hai trăm tệ một đêm, không gian không quá rộng rãi. Lương Úy đề xuất Trần Hạc Sâm đặt phòng ở khách sạn khác, nhưng hình như Trần Hạc Sâm cũng không quá bận tâm đ ến những phương diện này, vẫn đặt phòng ở khách sạn gần chung cư nhà cô.
Nghe giọng điệu của anh, hình như người bên kia đầu dây là mẹ Trần. Trần Hạc Sâm không nói chuyện lâu, chỉ năm phút là cúp máy.
Lương Úy quay đầu nhìn: “Là dì Trần sao anh?”
Trần Hạc Sâm đặt điện thoại xuống bàn, gật đầu, đi đến bên cô: “Ngày mốt mấy giờ em bay?”
Lương Úy: “Chín giờ.”
Trần Hạc Sâm hỏi: “Đi cùng Tô Miểu à?”
Lương Úy ừ một tiếng, Trần Hạc Sâm nói: “Tên bộ phim đó là gì?”
Lương Úy không chuyển kênh nữa, nhìn anh: “Sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?”
Trần Hạc Sâm bình thản nói: “Không nói được sao?”
Lương Úy cắn môi, định nói Đào Dao cũng sẽ tham gia bộ phim này, đột nhiên tầm nhìn của cô tối sầm. Cả người cô cứng đờ, vô thức vươn tay níu chặt cánh tay của Trần Hạc Sâm. Trần Hạc Sâm nắm chặt tay cô, đan ngón tay thon dài với ngón tay của cô.
Trần Hạc Sâm nhìn ra cửa sổ, bên ngoài cũng tối tăm, giọng anh trầm thấp: “Cúp điện rồi.”
Cô hoảng hốt vì cúp điện, nghe thấy giọng nói của anh, nhịp tim của cô ổn định lại. Sau một hồi, mắt của cô thích ứng với bóng tối, mờ mịt nhìn ra hình dáng của anh.
Trần Hạc Sâm: “Lát nữa khách sạn sẽ phát điện.”
Lương Úy nhỏ giọng ừ một tiếng, lại nhích sát vào người anh, đột nhiên nghe anh thở dài.
Lương Úy ngẩng đầu, trán cô chạm vào cằm anh, hơi đau một chút: “Sao anh thở dài?”
“Đột nhiên không biết phải làm thế nào với em.”
Lời nói của anh mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng ý cười này vô cùng thâm sâu.
Lương Úy nhíu mày, không hiểu ý tứ của anh, định hỏi lại. Đột nhiên anh cúi đầu chặn lấy đôi môi của cô. Tầm nhìn rơi vào tăm tối, mọi giác quan đều hoạt động. Lưng cô ngả lên chiếc giường mềm mại, đầu ngón tay mát lạnh của anh lướt qua, mang theo một dòng điện, cảm giác này vô cùng xa lạ.
Lương Úy vội vàng nắm lấy tay anh, thấp giọng nhắc nhở: “Anh chưa kéo rèm cửa.”
Anh vẫn hôn cô, không di chuyển, thanh âm trầm khàn: “Ừ.”
Lương Úy đẩy anh ra: “Trần Hạc Sâm.”
Trần Hạc Sâm ngẩng đầu, nhìn vào mắt cô. Lương Úy thở nhè nhẹ, lồ ng ngực phập phồng. Hai người họ đối diện với nhau trong bóng tối, Trần Hạc Sâm hôn trán cô, đưa tay kéo quần áo của cô xuống, xoay người ngồi dậy.