Ngôi Sao Thứ Mười Hai

Chương 49




Lương Úy vào phòng ngủ, cầm điện thoại trên bàn cạnh giường, đăng nhập WeChat, thấy năm phút trước, Trần Hạc Sâm đã gửi cho cô một bức ảnh, là con mèo mướp mà lần trước anh gửi cho cô.

Ánh mắt Lương Úy chan chứa ý cười: Hình như nó béo lên phải không?

Một phút sau, anh trả lời.

Trần Hạc Sâm: Nó bị vỗ béo đấy, cũng nhờ có công sức của đồng nghiệp trong khoa.

Lương Úy: Anh không có công sức sao?

Trần Hạc Sâm: Cũng có một chút.

Lương Úy nhìn thời gian trên góc trái của màn hình điện thoại, đã hơn năm giờ.

Lương Úy: Hôm nay anh lại trực đêm sao?

Trần Hạc Sâm: Không có, anh vừa tan ca, đang chờ thang máy.

Lương Úy: Vậy không nói chuyện nữa, ảnh hưởng đến anh lái xe.

Trần Hạc Sâm: Còn năm phút nữa.

Ánh mắt của Lương Úy ngẩn ngơ, nhịp tim lại nhanh hơn một chút, ý anh muốn nói, họ còn năm phút nữa để trò chuyện.

Lương Úy: Không biết nên nói gì.

Trần Hạc Sâm: [thở dài]

Lương Úy: [nghi hoặc]

Trần Hạc Sâm: Buồn quá, hóa ra bạn học Lương không có gì muốn nói với anh.

Lương Úy không kiềm lòng được mà cong môi, không ngờ anh lại có một khía cạnh không ai biết đến như thế, đang làm nũng với cô à? Lương Úy không thể khống chế khóe môi cong lên, lựa lời nhập vào khung trò chuyện.

Anh lại gửi một tin nhắn: Đùa thôi, anh ra khỏi thang máy rồi, lát nữa nói chuyện tiếp.

Lương Úy trả lời bằng biểu tượng “OK”.

Mấy ngày nay ở thành phố Phủ, Lương Úy không chú tâm nói chuyện với anh. Ngày nào họ cũng nhắn vài lời với nhau qua WeChat, cũng không có nội dung gì quan trọng, nhưng lần nào cũng là anh chủ động tìm cô.

Anh bây giờ không còn là Trần Hạc Sâm gần ngay trước mắt nhưng không cách nào chạm vào như năm cấp ba, anh từng chút từng chút tiến về phía cô, cô có thể cảm nhận được.

Chu Trân gõ cửa, bảo cô ra ngoài ăn, Lương Úy đặt điện thoại xuống. Hai ngày qua, ông bà ngoại ở bên nhà của Chu Hiểu Lôi, Chu Trân chỉ nấu ba món ăn cơm và một món canh đơn giản, hai mẹ con vừa ngồi xuống, chuông cửa đã vang lên.

Lương Úy định đứng dậy mở cửa, Chu Trân khoát tay: “Con ngồi ăn trước đi, để mẹ mở cửa.”

Lương Úy dạ một tiếng, cầm muỗng múc cho Chu Trân một chén canh sườn củ cải.

Cửa vừa mở ra, tiếng khóc của dì Lý đã truyền vào. Lương Úy vội vàng đứng dậy ra cửa, dì Lý nhìn thấy cô đã gấp gáp nắm tay cô không buông, nắm chặt đến mức tay cô đau rát: “Úy Úy, không phải bạn trai con làm ở Bệnh viện số 6 sao? Con đi với dì đến Bệnh viện số 6 được không? Cháu nội Tiểu Đông của dì đang chơi dưới lầu, bị ô tô cán qua chân…”

Con trai và con dâu của dì Lý quanh năm làm việc ở phương Nam, để lại dì Lý một mình chăm sóc cháu nội, chồng của dì Lý ra ngoài từ sớm. Lúc này trong nhà chỉ có bà và đứa bé, hôm nay không chú ý nên để xảy ra chuyện, dì Lý hoảng loạn.

Chu Trân nói: “Đừng hoảng, Tiểu Đông đâu?”

Dì Lý lau nước mắt, giọng điệu hoảng hốt: “Ở dưới lầu, tôi quay vào nhà lấy thẻ căn cước, nhờ hàng xóm dưới lầu trông chừng, nhớ không lầm chị nói bạn trai của Úy Úy làm trong bệnh viện, tôi già như vậy rồi, đến bệnh viện không biết làm sao, vậy nên mới tìm đến đây, Úy Úy, giúp dì với.”

Lương Úy không nhiều lời, quay về phòng ngủ lấy áo khoác: “Dì Lý, chúng ta đi thôi.”

Chu Trân nói: “Tôi cũng đi với chị.”

Có người dưới lầu gọi xe đến.

Tiểu Đông nằm trong lòng dì Lý, gương mặt trắng bệch, luôn miệng kêu đau, vết thương trên chân phải của cậu bé được bác sĩ gần đó băng bó đơn giản, máu đỏ thấm qua lớp vải trắng, trông rất đáng sợ. Dì Lý lo lắng nên khóc mãi không ngừng, Chu Trân đứng bên cạnh bà ấy, liên tục trấn an.

Lương Úy ngồi vào ghế phụ, gọi cho Trần Hạc Sâm. Mấy giây sau, cuộc gọi đã được kết nói, hình như anh vừa ra khỏi xe, Lương Úy nghe được tiếng đóng cửa xe.

Giọng nói của anh tràn ngập ý cười, còn hơi bất ngờ: “Sao lại gọi cho anh?”

Lương Úy: “Em có việc phải làm phiền anh.”

Trần Hạc Sâm nghe thấy giọng điệu khác thường của cô, khẽ nhíu mày: “Sao thế?”

Lương Úy nói ngắn gọn: “Con trai nhà hàng xóm của em bị xe cán qua chân, muốn đến Bệnh viện số 6 chữa trị, bây giờ em đang trên xe đến Yến Nam.”

Trần Hạc Sâm nhanh chóng hiểu ra ý tứ trong lời nói của cô: “Được, anh biết rồi, lát nữa anh gặp em trước cửa phòng cấp cứu của Bệnh viện số 6.”

Thật ra Lương Úy thấy hơi có lỗi vì làm phiền anh như vậy: “Cảm ơn anh.”

“Lương Úy.” Hình như anh đang mỉm cười, “Không cần phải khách sáo với anh.”

Hai tiếng sau, xe dừng trước cửa phòng cấp cứu của Bệnh viện số 6.

Trần Hạc Sâm đã chờ bên cửa, hôm nay anh không có ca trực, đang mặc quần áo thoải mái. Vào thời khắc nhìn thấy anh, cơn hoảng loạn của Lương Úy dường như được trấn tĩnh một chút.

Ba người phụ nữ và một đứa bé, Tiểu Đông khoảng bảy, tám tuổi, cao to hơn các bạn cùng lứa. Dì Lý khó khăn lắm mới ôm được đứa bé, thấy cảnh này, Trần Hạc Sâm ôm lấy đứa bé từ trên tay của dì Lý, bảo dì Lý đến quầy làm thủ tục.

Phải đến khoa chỉnh hình ở khu cấp cứu để gặp bác sĩ, sau đó trả tiền chụp X-quang, làm xong một chuỗi các thủ tục như vậy cũng đã hơn tám giờ. Tuy vết thương của Tiểu Đông trông hơi đáng sơ, nhưng cũng may là mạch máu còn bình thường, khám xong, bác sĩ xác định phải phẫu thuật ngay lập tức.

Dì Lý mắt đỏ hoe, ký giấy đồng ý phẫu thuật, chưa đến một tiếng, Tiểu Đông đã được đẩy vào phòng phẫu thuật. Trước đó, trên đường đến Bệnh viện số 6, dì Lý đã gọi cho con trai và con dâu, bây giờ họ đang trên đường đến bệnh viện, Chu Trân chỉ có thể tiếp tục ở bên cạnh dì Lý.

Lương Úy ngồi cạnh Chu Trân, thở một hơi nhẹ nhõm, nhìn quanh không thấy Trần Hạc Sâm. Cô nhỏ giọng thì thầm với Chu Trân, sau đó đi tìm anh.

Vừa đi ngang qua cửa thang máy, thang máy đã mở ra, Trần Hạc Sâm bước ra, nhìn thấy cô: “Tìm anh à?”

Lương Úy dịu giọng hỏi: “Anh đi đâu thế?”

Trần Hạc Sâm giơ chiếc túi trong tay: “Mua nước cho dì, em mau đưa cho họ đi.”

Lương Úy cầm lấy, thấy vết máu trên áo khoác của ánh, cô nhíu mày: “Làm áo anh bẩn rồi.”

Trần Hạc Sâm nhìn xuống, cũng không quá để tâm: “Không sao, giặt lại là sạch thôi.”

Lương Úy: “Đợi em một chút, em mang qua cho mẹ đã.”

Trần Hạc Sâm ừ một tiếng: “Anh không vội, em đi trước đi.”

Lương Úy quay đầu, mang nước mà Trần Hạc Sâm đã mua đến cho Chu Trân và dì Lý, Chu Trân nhìn thấy Trần Hạc Sâm sau lưng cô, bà thấp giọng thì thầm: “Giúp mẹ cảm ơn người ta, tối nay lại làm phiền thằng bé.”

“Con biết rồi.”

Lương Úy xoay người, nhớ lại tiếng đóng cửa xe qua điện thoại lúc nãy, không kiềm lòng được nên hỏi anh: “Anh ăn tối chưa?”

Trần Hạc Sâm lên tiếng: “Muốn nghe sự thật không?”

Lương Úy: “Anh nói thật đi.”

Trần Hạc Sâm cười nói: “Lúc nhận được cuộc gọi của em, xe anh vừa về đến chung cư.”

Lương Úy: “Anh đi ăn đi.”

Trần Hạc Sâm tận dụng cơ hội: “Em đi ăn với anh không?”

Lương Úy gật đầu không do dự, hai người đi thang máy xuống lầu.

Trần Hạc Sâm nói: “Dì ấy có quan hệ tốt với gia đình em à?”

Lương Úy: “Cũng bình thường thôi, dì ấy có quan hệ tốt với mẹ em, lúc xảy ra chuyện, trong nhà dì ấy không có người, em và mẹ đưa dì ấy đến bệnh viện.”

Trần Hạc Sâm nói: “Chỉ có một người mà phải chăm sóc đứa trẻ bảy, tám tuổi cũng rất vất vả.”

Lương Úy: “Vất vả lắm, bình thường dì Lý lạc quan, đây là lần đầu em thấy dì ấy hoảng loạn như vậy.”

Họ không đi xa, chỉ đến quán ăn gần bệnh viện ăn tối, vẫn đến tiệm mì lần trước, gặp vài đồng nghiệp của Trần Hạc Sâm, là mấy đồng nghiệp đã cùng chơi bóng rổ, có cả Dương Hâm.

Dương Hâm thấy hai người bước vào, anh ta cao giọng: “Gặp hai người ở chỗ này kỳ lạ thật đấy.”

Lương Úy chào hỏi: “Bác sĩ Dương.”

Dương Hâm nói: “Lương Úy, đừng gọi tôi là bác sĩ Dương, tôi không quen. Gọi tôi là Dương Hâm, hay anh Dương là được rồi, tôi lớn hơn Trần Hạc Sâm ba tuổi, hẳn là cũng lớn hơn cô ba tuổi, không phải hai người học cùng lớp sao?”

Lương Úy khẽ cười: “Anh Dương.”

Dương Hâm lại nhìn Trần Hạc Sâm: “Cậu tan ca rồi, sao vẫn còn ở đây?”

Trần Hạc Sâm nhàn nhạt nói: “Có việc phải xử lý.”

Rõ ràng Dương Hâm không tin, nhưng anh ta cũng không hỏi nữa.

Trần Hạc Sâm chọn một bàn trống bên cạnh Dương Hâm, mỗi người gọi một tô mì bò, giống hệt lần trước. Lương Úy nói chủ tiệm lát nữa cô ăn xong, nhờ ông ấy gói một phần mang về.

Bắt gặp ánh mắt của Trần Hạc Sâm, Lương Úy rũ mắt giải thích: “Mẹ em chưa ăn tối.”

Trần Hạc Sâm rót một ly nước chanh, đưa cho Lương Úy: “Vừa rồi anh nên nói dì xuống đây ăn cùng.”

Lương Úy uống một ngụm: “Trước đó em hỏi mẹ, mẹ nói chưa đói, lát nữa em gói mang về cho mẹ là được rồi.”

Trần Hạc Sâm nói: “Ừ.”

Dương Hâm ăn xong, anh ta thanh toán cả phần của họ.

Lương Úy: “Như vậy không hay đâu.”

Trần Hạc Sâm cong môi: “Không sao, không phải anh ta vừa bảo em gọi anh ta là anh Dương sao, cũng đâu phải tự nhiên anh ta để em gọi như vậy. Bình thường anh vẫn hay mời anh ta ăn, em không cần khách sáo với anh ta.”

Lương Úy thì thầm, sao có thể giống nhau được?

Vừa ăn mì xong, Lương Úy nhận được cuộc gọi của Chu Trân, hỏi cô đang ở đâu, bà nói con trai và con dâu của dì Lý đã đến bệnh viện, bà cũng không cần phải ở lại nữa.

Lương Úy nuốt mì trong miệng, lấy hai tờ khăn giấy lau mép, sau đó nói: “Con đang ở tiệm mì cạnh bệnh viện, mẹ xuống chờ con trước cổng bệnh viện đi, con sẽ đến ngay.”

Lương Úy cúp máy, định lên tiếng, Trần Hạc Sâm đã đứng dậy, nói: “Anh đưa em và dì về nhà.”

Lương Úy: “Có làm phiền anh không?”

Thấy cô không đi theo, Trần Hạc Sâm quay đầu nhìn cô: “Không phiền đâu, đi thôi, đừng để dì chờ lâu.”

Đi bộ từ tiệm mì đến cổng bệnh viện mất năm phút. Hai người họ đến nơi, Chu Trân đã đợi dưới lầu.

Lương Úy bước đến: “Mẹ ơi, đi thôi, Trần Hạc Sâm đưa chúng ta về.”

Chu Trân nhìn Trần Hạc Sâm, áy náy mỉm cười: “Hạc Sâm, tối nay thật sự làm phiền con rồi.”

Trần Hạc Sâm gật đầu: “Không có gì đâu ạ.”

Trần Hạc Sâm vươn tay mở cửa ghế sau, Lương Úy nói Chu Trân vào xe trước, sau đó cô mới vào, lại cảm giác Trần Hạc Sâm đang nhìn cô.

Hai mẹ con vào xe, Chu Trân trò chuyện với Trần Hạc Sâm: “Dạo này ba mẹ con thế nào? Mấy năm rồi dì chưa gặp ba mẹ con.”

Trần Hạc Sâm lễ phép trả lời: “Dạ, họ vẫn khỏe.”

“Lần trước, Lương Úy và bà ngoại nó cũng làm phiền con, vốn dĩ dì muốn mời con một bữa, nhưng sợ dì và em gái có mặt sẽ làm con không thoải mái, vậy nên dì mới bảo Lương Úy mời con.”

Trần Hạc Sâm cười nói: “Dạ, cô ấy mời con rồi.”

Chu Trân nói: “Nó không mời con ăn mì đấy chứ?”

“Dạ không, bọn con ăn ở Vườn Từ Tâm.”

Chu Trân vỗ vỗ cánh tay của Lương Úy: “Con bé không làm con phiền lòng chứ? Đôi lúc nó cư xử như trẻ con vậy.”

Lương Úy không kiềm lòng được nữa: “Mẹ, đừng nói nữa mà, làm ảnh hưởng anh ấy lái xe.”

Chu Trân cười hai tiếng: “Ừ, dì nói hơi nhiều.”

Trần Hạc Sâm nhìn Lương Úy qua gương chiếu hậu, thanh âm dịu dàng: “Dì à, không sao đâu. Cứ nói chuyện với con đi, có vậy thì lái xe mới không buồn ngủ.”

Chu Trân cười híp mắt.