Ngôi Sao Rực Sáng

Ngôi Sao Rực Sáng - Chương 3: Chàng trai của gió




Ngân Doanh không biết mình đã gần rời khỏi vành đai gió hay chưa,trước mắt cô hoàn toàn không nhìn thấy gì cả.Ngoài tiếng gió rít mạnh,Ngân Doanh còn nghe tiếng kim loại va chạm.



- Âm thanh này...có ai đó đang chiến đấu,là năng lượng phong!



Ngân Doanh khẽ lẩm bẩm,màu mắt đen sáng lên,hình ảnh trước mắt dường như chậm lại.Ngân Doanh quét mặt một vòng,từ nơi cô đứng về hướng Tây Bắc,hình ảnh hai người đang đánh nhau mờ mờ ảo ảo.Một luồng sáng màu xanh lục bảo tuyệt đẹp sáng bừng lên.Ngân Doanh lần đầu tiếng thấy luồng sáng năng lượng đẹp như vậy,năng lực của người này không phải là tầm thường.Ngân Doanh bị luồng sáng ấy hấp dẫn,chân bất giác chuyển hướng.



Chàng trai với mái tóc vàng mềm mại,trên đầu cột một sợi vải dài màu trắng,chàng trai mặc trang phục hơi lạ,áo ngoài chữ V,ngắn tay cài nút dài đến hông,áo trong gắn liền với hai vạt áo dài đến gối,tung bay theo bước di chuyển,chiếc quần phình phần cổ,phối với đôi giày cao cổ.Tất cả đều có màu trắng viền màu xanh,có hoa văn là những vệt hơi cong như miêu tả cơn gió.Nhìn chàng trai rất thoải mái khi chiến đấu,đôi mắt xuất hiện tia sáng kì dị.Cây thương trên tay chàng trai trông thì chỉ là cây thương bình thường với cán gỗ,điêu khắc một chút hình thù nhưng khi chàng trai vận năng lượng,cán thương sáng lên màu lục bảo trong,hình thù được điêu khắc nổi rõ lên,thương sắc bén chỉ cần quơ nhẹ của tạo ra một cơn gió có thể xé nát mọi thứ Từng nhát thương giáng xuống không khí như bị cắt ngang qua.Mũi thương sắc bén liên tiếp tấn công không chút nhân nhượng,luồng gió xoáy tạo ra ngày càng mạnh.Bước chân chàng trai di chuyển linh hoạt như nhảy múa.Chàng trai nhanh chóng áp đảo đối thủ,mũi thương kề sát kẻ bại trận đang nửa ngồi dưới đất,trang phục làm từ vải cao cấp trở nên rách rưới đến thảm hại.Giọng chàng trai ấm áp như gió xuân nhưng lại có phần lạnh lùng,đe dọa:



- Nói với hoàng tử của ngươi,dám bén mảng đến đây một lần nữa...thì coi chừng cái đầu của hắn!- Khóe miệng nhếch lên tựa như cười nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy.



- Ngươi ngươi...- Tên kia hoảng sợ lùi lại,bàn tay chống dưới đất hơi nâng lên chuẩn bị chạy trốn,sự kiêu ngạo không cho phép hắn cầu xin.Lấy tốc độ nhanh nhất trốn đi,hắn không quên để lại lời đe dọa không chút đáng sợ bằng cơ thể tàn tạ.- Người hãy đợi đó.Hoàng tử nhất định sẽ tiêu diệt gia tộc của ngươi.



Không biết dùng cách nào,vừa chạy một quãng hắn liền biến mất hút.



- Thỉnh vị khán giả đằng kia xuất hiện.Không biết một màn vừa rồi đủ để thỏa mãn con mắt của ngài?- Chàng trai cười như không cười nghiêng đầu nhìn vào vành đai gió.



Người này có trực giác rất tốt.Ngân Doanh thầm nghĩ.Bước ra từ vành đai gió Ngân Doanh đáp:



- Một trò giải trí nhẹ mà thôi!



- Khẩu vị của ngài đây xem ra nặng đấy!- Chàng trai cười nói.





Ánh mắt Ngân Doanh quan sát chàng trai,nếu không phải lúc nãy trận kiến một màn đó chắc bản thân Ngân Doanh chỉ nghĩ chàng trai trước mặt đây là một quý công tử lớn lên trong vương giả bởi khí chất của người có gì đó cao quý mà thanh nhàn.Ngân Doanh lại nhìn đến cây thương của chàng trai,hỏi:



- Làm từ Phong Mộc ngàn năm đúng không?



- Không ngờ có người nhận ra,đúng là từ Phong Mộc.




Quả nhiên là như vậy.Hèn gì nó lại có thể tạo ra những cơn gió vừa sắc vừa mạnh như thế.Phong Mộc ngàn năm là loài cây rất hiếm mà cũng rất nguy hiểm,quanh cây luôn được bao phủ bởi những luôn gió xoáy cực mạnh,hơn hẳn những con lốc,người muốn tiếp cận nó đều có chung một kết cục,thân xác bị gió xé thành trăm mảnh khi mới chạm vào những cơn gió đó.Chính vì vậy,bí mật bên trong nó còn là điều bí ẩn.Đó là những gì mà Ngân Doanh biết nhờ đọc trong một cuốn sách liên quan đến vũ khí.Hỏi tại sao sách về vũ khí lịa nói về cây thì tương truyền nếu dùng gỗ của Phong Mộc thì sẽ chế tạo ra những vũ khí có khả năng khuếch tán gió,tăng cường sức mạnh cho người có năng lượng phong,nếu là người sỡ hữu năng lượng khác thì nó có tác dụng bổ trợ trong chiến đấu.Dù sao thì đó là tương truyền,Ngân Doanh chưa từng nhìn thấy cho đến bây giờ,nhìn thấy cây thương và năng lực chiến đấu của người kia,Ngân Doanh cũng là phán đoán nhưng không ngờ lại đúng.



Cảm nhận được ánh mắt Ngân Doanh cứ nhìn chằm chằm vào vũ khí của mình chàng trai hắng giọng nhắc nhở:



- Nhìn đủ chưa?



- Chưa!- Ngân Doanh thẳng thắn nói.



-...- Chàng trai hoàn toàn không biết nói gì nữa,có cần phải thừa nhận mà không do dự,còn bộc lộ ánh mắt thèm muốn với vũ khí của người khác một cách trắng trợn.



Cách nghĩ của chàng trai có phần sai lệch một chút,Ngân Doanh không phải thèm muốn cây thương đó mà là chỉ muốn cầm một chút,sờ một chút,quơ vài phát nghiên cứu mà thôi.Hoàn toàn không phải thèm muốn vì cho dù vũ khí có lợi hại đến đâu cũng không xứng bằng thanh katana của cô.



- Hình như cậu là người từ hành tinh khác tới?- Chàng trai kiếm chuyện nói đánh gãy ánh mắt của Ngân Doanh.Mà hình như cũng nghĩ Ngân Doanh là nam luôn.




Ngân Doanh cũng không mảy may để ý đến cách gọi kia chỉ hơi gật đầu.



Cảm thấy Ngân Doanh không phải người xấu,lại có chút thú vị chàng trai mở lời mời:



- Muốn đến nhà tôi một chuyến không?Có nhiều thứ để du khách như cậu tham quan.- Không chỉ thế chàng trai còn muốn thử sức với người vừa bước ra khỏi vành đai gió này.Ai.Không biết đã bao lâu rồi kể từ khi có người ghé thăm nơi này,mười hay hai mươi năm?À mà Không phải là không có người ghé thăm,nói đúng hơn là không có người bước ra từ vành đai đó!Đáng để tâm đây.



Ngân Doanh chần chừ trong chốc lát.Sau đó gật đầu.Địa hình nơi này cô cũng không biết rõ lắm,vả lại chàng trai này trông có vẻ không phải người xấu.



Cách xa khu vực vành đai gió phía trước họ là một thảo nguyên mênh mông bát ngát với những cơn gió thổi dịu nhẹ.



- Lần đầu cậu thấy phải không?- Chàng trai hỏi.




- Không!Nơi này cho cảm giác đặc biệt hơn những nơi khác thôi.- Ngân Doanh đáp.Nó có cảm giác yên bình lạ kỳ.



- À.Quên.Tên tôi là Lăng Thiên Kì!Còn cậu?



- Nhan Ngân Doanh!Mà tôi là nữ!- Ngân Doanh kéo mũ áo choàng xuống để lộ mái tóc đen dài.



- Nữ?- Điều này càng khiến Thiên Kì ngạc nhiên hơn.Một cô gái lại có thể vượt qua vành đai gió?




- Ở đâu?



- Hả?



- Nhà!



- Phía trước đây thôi!



Hai người băng qua thảo nguyên đến một cánh cổng lớn.Thiên Kì lấy trên người ra một tâm gỗ hình lục giác ấn lên cái lỗ có hình dạng tương tự trên cửa.



Cánh cửa lớn nặng nề dịch chuyển mở ra.Trước mặt Ngân Doanh là những ngôi nhà bằng gỗ đơn sơ xây khá sát nhau,người đi lại đông đúc,trang phục so với Thiên Kì không khác mấy chỉ giản dị hơi và có màu sẫm hơn một chút.Nhưng điều khiến Ngân Doanh chú ý hơn cả là gió,khắp nơi tràn ngập gió với đủ mùi hương.Phải,Ngân Doanh ngửi thấy mùi hương trong những cơn gió đó.



Thiên Kì giang hai tay cười nói với cô:



- Chào mừng cậu đến với gia tộc của gió!



*************************************