Ngôi Sao Rực Rỡ

Chương 45: Chương 45




“Đứng ngây ra đó làm gì, mau lại đây.”

Từ Vãn Tinh như vừa tỉnh mộng, cô nhắm mắt theo đuôi La Học Minh mà cảm khái nói: “Sân bay lớn thật.”

La Học Minh bị lời của cô chọc cười, “Cái này chưa là gì đâu, sân bay này chuẩn bị được sửa thành nơi vận chuyển hàng hóa, đợi sân bay mới xây xong em sẽ biết sân bay lớn nhất khu Tây Nam là thế nào.”

Từ Vãn Tinh lần đầu tiên ngồi máy bay, trước đây cô thậm chí còn chưa từng ra khỏi Thành Đô, huống chi là tới một nơi phải ngồi máy bay.

Cô trộm hỏi La Học Minh: “Thầy La, lát nữa xóc nảy, máy bay cất cánh không có trọng lực em có thể mượn tay thầy bám một chút không?”

La Học Minh lé mắt nhìn cô: “Tôi bảo không được thì em sẽ không bám à?”

“……”

Hai mươi phút sau trong tiếng gầm rú của phi cơ Từ Vãn Tinh túm chặt lấy tay La Học Minh rồi cực kỳ hoảng sợ dựa lưng vào ghế, thở cũng không thở nổi.

La Học Minh vừa kêu “Đau đau đau, em đừng có bấu”, lại vừa bị bộ dạng bị dọa sợ trắng mặt của cô chọc cười ha ha, “xem em đi.”

Sau khi phi cơ vững vàng rồi Từ Vãn Tinh trộm hỏi ông: “Có phải em quê quá không? Có phải cực kỳ mất mặt không?”

Ông vừa xoa xoa tay vừa trừng cô, “Cái này thì quê cái gì? Nhãi ranh học hành cho tốt, đời còn dài.



Đừng sợ khởi điểm bắt đầu muộn, không ai biết được ai sẽ tới vạch đích trước đâu.”

Từ Vãn Tinh nhìn ông nửa ngày sau đó cực kỳ cảm khái, “Gần đây thầy uống trà cẩu kỷ táo đỏ nhiều quá nên nói lời nào cũng ấm áp như gió xuân ấy.”

La Học Minh mặt không biểu tình, nếu không phải sắp phải thi trận chung kết thì ông thật muốn đập cái bình giữ ấm lên đầu con nhóc này.



Nhưng nếu mà đập hỏng rồi sợ là Trương Vĩnh Đông sẽ tính sổ với ông mất.

Hành lý đã ký gửi nên Từ Vãn Tinh chỉ mang theo một cái balô.



Hộp quà nhỏ Kiều Dã đưa cô vẫn để trong balô, còn chưa có thời gian mở ra xem.

Sau khi phi cơ vững vàng bay lên thì các hành khách đều an tĩnh lại.



Cô nghiêng đầu nhìn cũng thấy La Học Minh đang híp mắt ngủ gật, hẳn không nhìn thấy cô đang làm gì.



Lúc này cô yên lòng cẩn thận lấy cái hộp từ trong balô ra ngoài.

Cái hộp màu xanh có buộc dây lụa, cô nhẹ nhàng mở ra và thấy bên trong là một cái bút máy cũng màu xanh.

Cô nhận ra nhãn hiệu, trong vài lần đi dạo phố hiếm hoi cô luôn nhìn thấy tên nhãn hiệu này ở tầng cao nhất của trung tâm mua sắm.



Cô từng bị Tân Ý kéo tới trước quầy ngắm nhìn, trên kệ thủy tinh lung linh là đủ các loại bút máy, đẹp nhưng giá cũng đắt đến độ người ta líu hết cả lưỡi.

Chỉ là một cái bút máy mà sao lại đắt thế chứ?

Cô thì thầm: “Chữ mình như gà bới ấy, căn bản không xứng dùng cái này.”

Tân Ý nói: “Chờ cậu có thể dùng bút này thì nhất định sẽ không viết chữ như gà bới nữa.”

Hai cô nhóc đứng ngoài tủ kính nhìn nhau cười như hai con điên.

Mà nay Kiều Dã đã mang một trong những cái bút ấy tặng cho cô.



Trong hộp còn có một tấm thiệp, trên đó là dòng chữ uyển chuyển đẹp đẽ của cậu: Anh không quần áo hay sao? Thì đây chiếc áo chia nhau bận mà! (Vô Y 1 – Khổng Tử.



Nguồn: thivien.net).

Cô cúi đầu nhìn những chữ kia thật lâu mới lẩm bẩm nói: “Dữ tử giai hàng.” (Hăng hái cùng đi) (Vô Y 3 – Khổng Tử.





Nguồn: thivien.net).

Ban tổ chức sắp xếp chương trình huấn luyện kín cả ngày cho bọn nhỏ, giáo viên là những người đứng đầu về vật lý của cả nước, địa điểm chính là phòng hội trường của khách sạn sang trọng.



Từ Vãn Tinh cố nén kinh ngạc và cảm thán của bản thân, làm như không có việc gì mà đi vào, lại làm như không có việc gì mà nghe giảng bài, giả vờ giả vịt giống y hệt.

Ba thí sinh tới từ Thành Đô được sắp xếp ngồi cùng một chỗ, hai nam sinh đến từ Túc Đức có chào hỏi cô lúc gặp mặt còn lại cũng chẳng để ý tới cô.



Từ Vãn Tinh cũng không thèm quan tâm, chỉ lo nghe giảng sau đó vùi đầu ghi chú.

Bên cạnh thi thoảng lại truyền đến tiếng hai kẻ kia bàn tán ——

“Đề này thầy Lý đã giảng rồi đó.”

“Đây cũng trúng nè.”

“Cái gì mà giáo viên vật lý hàng đầu, tao thấy cũng chẳng ghê gớm lắm.”

“Thì cũng vì Túc Đức khởi điểm khác biệt.”



Từ Vãn Tinh trợn trắng mắt nghĩ: Tôi xin, nếu thấy mình giỏi thế thì hai người dứt khoát đừng có thi nữa, mang cái bảng hiệu của Túc Đức mà sống tiếp là được.

Chưa đến chốc lát một kẻ trong đó đã thấp giọng, dùng khuỷu tay huých đứa còn lại, “Này, mày xem, đề đơn giản như thế mà con nhỏ kia còn phải ghi chép lại.”

“Thì nó học ở Lục Trung mà.”

“Trường đấy cũng hăng hái nhỉ, còn cử một nữ sinh tới thi đấu.”

Một câu cuối cùng lộ ra khinh miệt rõ ràng.

Từ Vãn Tinh sắp quăng bút bùng nổ nhưng nhớ ra đây là “áo giáp” quân sư tặng nên cô vội phanh gấp.

Cô mỉm cười nghiêng đầu, cực kỳ ôn hòa nói: “Xin hỏi hai vị, có thêm một chân là ghê gớm lắm hả? Lúc thi các người có bỏ cái chân đó ra mà nối điện liền mạch hay vẽ sơ đồ phác thảo được không?”

Hai kẻ kia: “……”

Từ Vãn Tinh kể chuyện này cho La Học Minh nghe vào giờ ăn trưa khiến ông giận sôi máu.

“Tốt xấu gì cũng là trường điểm quốc gia mà giáo dục học sinh như thế hả? Thành tích tốt nhưng tố chất kém cỏi thì được tích sự gì.”

Từ Vãn Tinh: “Còn không phải thế sao? Thế nên em mới nói bọn chúng có thêm cái chân nữa thì có gì ghê gớm ——”

Lời còn chưa dứt cô đã bị La Học Minh gõ một cái: “Con gái thì phải chú ý ăn nói chút chứ!”

Địa điểm thi ở Bắc Nhị Hoàn, cách đại nội khá gần.



Ba giờ chiều đã kết thúc huấn luyện, Từ Vãn Tinh vốn muốn tiếp tục ôn tập nội dung bài nhưng lại bị La Học Minh kéo lên tàu điện ngầm.

“Nước đến chân mới nhảy thì Phật cũng lười không thèm cứu.” Ông nhìn cô có chút khẩn trương thì không nói nữa, chỉ an ủi, “Tới cũng tới rồi, đi xem cố cung một chút.”

La Học Minh đã tới Bắc Kinh vài lần để công tác nên ông cũng coi như biết đó đây.




Vì thế ông hãnh diện gánh vác nhiệm vụ dẫn đường.

Lúc chụp một tấm ảnh trước cố cung ông dùng di động chụp một góc hoàn hảo, biến thiếu nữ tươi đẹp hoàng kim thành một chú lùn chân ngắn người một mẩu.

Nhưng Từ Vãn Tinh cũng không ngại mà còn hưng phấn nói: “Gửi cho em đi.”

Vừa quay đầu cô đã gửi cho Kiều Dã nói: “Tôi tới nơi rồi!”

Cô còn nhìn thời gian, lúc này đang ở trong giờ học, hẳn là tiết vật lý.



Học bá chăm chỉ như thế khẳng định sẽ không nghịch di động ——

Ai biết còn đang mải suy nghĩ thì di động bỗng nhiên rung lên.





Cô vừa cúi đầu đã thấy Kiều Dã nghịch di động gửi tin nhắn trả lời: Hôm nay mặt trời Bắc Kinh thật rực rỡ, thời gian này đúng lúc đẹp nhất, đi công viên Cảnh Sơn nhìn toàn cảnh cố cung đi.

Cô cong môi cười rồi nhấn trả lời: ok.

Vì thế lúc La Học Minh mang theo cô lung lay thăm quan một vòng cố cung và rời khỏi đó từ cửa sau thì Từ Vãn Tinh chỉ vào công viên Cảnh Sơn ở đối diện và lơ đãng nhắc: “Nếu không chúng ta tới Cảnh Sơn ở đối diện nhìn toàn cảnh cố cung nhé?”

La Học Minh lập tức tỏ vẻ suy yếu: “Ai u, bộ xương già này của thầy ——”

“Em đi mua vé.” Từ Vãn Tinh như cơn lốc lao ra ngoài.

“……”

La Học Minh trợn mắt nhìn rồi mắng nhãi ranh, chạy cũng nhanh thật.

Hôm nay Bắc Kinh quả thực có trời cao trong xanh, mặt trời rực rỡ.



Cảnh Sơn không cao, nhưng lại nhiều người.



Theo dòng người bò lên tới đình hóng mát Từ Vãn Tinh lập tức nhảy như con choi choi nhưng vì vóc dáng quá bé nên cô không sao vượt qua đống người phía trước để nhìn thấy toàn cảnh cố cung.

Cuối cùng có một ông chú trung niên thấy thế mới nhường cho cô một chỗ ở lan can nói: “Cô nhóc, đi qua đây mà xem.”

Từ Vãn Tinh vừa cảm tạ vừa chen qua, lúc thấy toàn cảnh phía dưới cô đã lập tức ngừng thở.

Bầu trời xanh mênh mông vô bờ, dưới ánh tà dương mờ nhạt con sông đào bảo vệ vây quanh thành cổ mang màu xanh ngắt như ngọc.



Ngói lưu ly trong suốt, tường thành đỏ thắm bao la hùng vĩ trải dài vô biên, cảnh tượng ập vào trước mặt cùng với lịch sử dày nặng.

Trên mái hiên có cánh chim bay xẹt qua, nhỏ bé như một chấm đen vụt qua cực nhanh.



Cô đứng trên Cảnh Sơn, thân chìm trong biển người nhưng lần đầu tiên cảm nhận được thế giới này rộng lớn, và cô quá nhỏ bé.

Thật lâu sau La Học Minh không biết từ khi nào đã đứng phía sau cô và nói, “Đi thôi nhóc con.”

Cô thất hồn lạc phách đi theo ông xuống núi, thật lâu không thể nói chuyện.



Nhưng La Học Minh lại nói nhiều hơn, ông nhìn cô và cười hỏi: “Bắc Kinh có đẹp không?”


Cô gật đầu thật mạnh.

“Vậy thì phải cố mà nỗ lực.” Ông xoa đầu cô nói, “Thành Đô cũng đẹp, nhưng phương nam và phương bắc có cảnh quan hoàn toàn khác biệt.



(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách, những trang khác đăng truyện đều là đi ăn cắp.



Mọi người muốn đọc nhiều truyện hay đề nghị ghé thăm trang web: runghophach.com!) Mấy đứa nhỏ các em từ nhỏ lớn lên trên mảnh đất ôn nhu nên chưa từng biết tới gió lạnh thấu xương nơi phía bắc.”

Một ngày kia ông nói rất nhiều, Từ Vãn Tinh không thể nhớ hết nhưng cô nhớ kỹ một điều ——

“Từ Vãn Tinh, thầy chỉ có thể dạy em tri thức, đó là thứ cần thiết để dự thi, nhưng không phải thứ quan trọng nhất trong cuộc đời này.”

“Vậy cái gì mới là quan trọng nhất?”

“Tò mò, yêu thương nhiệt tình, sống sao cho không hổ thẹn với mỗi một ngày tồn tại.” Người thầy khô khan lần đầu tiên lộ ra chút ôn nhu.



Dưới ánh hoàng hôn ông nhìn cô học trò mình yêu quý mà nói, “Em là người tốt, đừng học theo những người khác.





Thành tích đương nhiên quan trọng, nhưng nếu không được thứ nhất cũng chẳng sao.



Cho dù không trở thành nhân vật ghê gớm gì thì chỉ cần trên con đường này em luôn giữ được sự tò mò, tìm được thứ mình yêu thương nhiệt tình, sống một cuộc đời nhiều màu sắc là đã cực kỳ lợi hại rồi.”

Một ngày kia Từ Vãn Tinh cũng không hiểu hết những lời thầy mình nói nhưng lúc cô ngửa đầu lại có thể thấy một ánh tà dương trong mắt ông.

Ông nhìn học trò của mình, giống như cô là một ngôi sao đang từ từ sáng lên và lộng lẫy.

Từ Vãn Tinh mang theo ký thác cao như thế tiến lên chiến trường.



Cô cũng không phải đứa nhỏ ưu tú như thầy mình nói, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy mình cũng có đất dụng võ.

Giám thị ôm một phong bì dán kín đi vào lớp học, cô thấy thế thì hít một hơi thật sâu, trong đầu như hiện rõ từng bụi cây ngọn cỏ của hẻm Thanh Hoa.

Cô giám thị nghiêm túc phổ biến những điều cần chú ý trong khi thi, cô thì chớp mắt nhớ tới những đêm bán hàng cùng cha ở chợ đêm.

“Hiện tại bắt đầu phát đề.”

Cô lấy từ túi đựng bút ra một cây bút máy có ý nghĩa phi phàm, trước mắt là cây ngô đồng đã rụng hết lá và thiếu niên sáng ngời đứng ở đó.

Cậu ta đang đợi tin tức tốt của cô.

Lúc này Từ Vãn Tinh đón lấy bài thi của mình sau đó cúi đầu lập tức múa bút thành văn, trong mắt có ánh sáng lấp lánh, trong ngực là nhiệt huyết.

Anh không quần áo hay sao?

Thì đây chiếc áo chia nhau bận mà!

Dấy binh thiên tử truyền ra,

Cây mâu, cây giáo chúng ta lo cùng.

(Vô y 1 – Khổng Tử.



Nguồn: thivien.net)

Phía sau có tình yêu thương và kỳ vọng cao, trước mắt là con đường rộng mở, tương lai đang chờ mong.

Mùa đông một năm kia kết thúc trong một lần tuyết rơi nhè nhẹ.

Tuần thứ hai Từ Vãn Tinh trở lại trường học thì có tin tức tốt từ Bắc Kinh gửi tới cùng một tấm giấy chứng nhận đỏ rực, một cái cúp vàng chóe.

Cô như nằm mơ mà đi lên sân khấu trong lễ chào cờ, nhận lấy vinh quan thuộc về mình từ tay hiệu trưởng sau đó nghe thấy tiếng vỗ tay đều nhịp phía dưới.



Cô vẫn thấy mình như đang mơ, cả người rơi vào sương mù.

Mọi thứ trước mặt đều không chân thật.



Cô cúi đầu nhìn thì thấy giấy chứng nhận ghi giải nhất thế là cảm giác trong lòng càng thêm huyền ảo.

Hiệu trưởng Lưu đưa mic cho cô nói: “Cùng hoan nghênh bạn Từ Vãn Tinh nói về cảm nghĩ của bản thân khi đoạt giải nhất nào.”

La Học Minh đứng bên dưới vốn đang cười như hoa đuôi chó chợt nghe thấy thế thì lập tức vỗ đùi nói không xong.



Ông quên khuấy mất vụ này.

Quả nhiên cô học trò ngốc của ông nhận lấy mic thì lập tức nhếch miệng cười, vừa mở miệng đã nói: “Đây là lần đầu tôi đứng chỗ này phát biểu mà không liên quan tới đánh nhau, đúng là không quen.”

Bên dưới cả trường cười ầm lên.

“Tôi nghĩ ấn tượng của mọi người với tôi chắc đa phần vì những việc xấu tôi đã làm.



Tôi cũng đoán vừa rồi lúc thầy hiệu trưởng gọi tôi lên mọi người đều nghĩ Từ Vãn Tinh này lại phạm sai lầm gì đó rồi.



Kỳ thật phản ứng đầu tiên của tôi cũng thế.”

Tiếng cười thấu hiểu lại vang lên.

Cô cúi đầu nhìn tờ chứng nhận trong tay sau đó giơ nó lên cao nói, “Đây là lần đầu tiên tôi nhận được giải thưởng, lại là cuộc thi vật lý quốc gia.





Trước khi đi thi vì sự lỗ mãng của bản thân mà tôi suýt nữa lỡ kỳ thi này.



Khi ấy tôi nghĩ cùng lắm cũng chỉ là một cuộc thi, không tham gia cũng chẳng sao.



Dù sao tôi cũng là Từ Vãn Tinh, là kẻ chỉ cần nóng nảy sẽ sinh sự.”

Đám học sinh lớp 12 do Vệ Đông cầm đầu lập tức huýt sáo sau đó vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Cô ném cho bọn họ một ánh mắt cảm kích và cười nói: “Nhưng sau đó tới Bắc Kinh, và hiện tại đứng ở đây tôi mới phát hiện kỳ thực cả quá trình này mọi thứ đều quan trọng, đều không thể thiếu.”

“Tôi đã từng phạm rất nhiều sai lầm, vì nóng nảy, cũng vì trẻ con.



Tôi cũng từng nhận được rất nhiều ánh mắt chán ghét, bởi vì tôi vừa không có tiền lại không có bản lĩnh, lại còn là kẻ cứng đầu.



Tôi học lệch, đã từng vì thành tích thi có tiến bộ mà bị nghi là gian lận.



Tôi cực đoan, bởi vì cảm thấy mình chỉ có hai bàn tay trắng nên không đâm vào tường sẽ không chịu quay đầu lại, gặp chuyện cũng không chịu suy nghĩ mà lập tức mắng hoặc đánh cho xong.”

Bên dưới dần yên tĩnh, mọi người đều nghiêng tai lắng nghe.

Còn trên sân khấu, Từ Vãn Tinh nhếch miệng cười và nhìn mọi người bên dưới.



Vốn cô mặc cái áo khoác hồng nhạt cùng áo quần mới để nhận thưởng nhưng cuối cùng không hiểu sao trước khi lên cô lại lột cái áo khoác đồng phục to rộng của Mập Mạp khoác vào người rồi mới đi lên.

“Bọn họ nói tôi không phải học sinh từ trường trọng điểm.



Bọn họ nói Lục Trung quá tầm thường, sau đó bọn họ kiêu ngạo mình có được lý lịch huy hoàng và có thầy giỏi dẫn dắt.



Những kẻ đó có được mọi thứ, nhưng lúc tôi ngồi ở trường thi mới phát hiện mình và những kẻ đó hoàn toàn chẳng có gì khác nhau.



Nếu cứ phải tìm điểm khác biệt thì chắc là tôi có một đám bạn cùng tuổi mộc mạc chân thành.



Tôi có thầy giáo tuy lý lịch không huy hoàng nhưng lại coi tôi như con gái.



Tôi còn có một ngôi trường với sân thể dục xây nhiều năm chưa có tiền tu sửa, trải qua nhiều thế hệ nên đã hỏng hóc nhiều.



À, tôi còn có một đôi chân dài hàng năm phải ngồi xổm nên suýt thì cơ bắp cuồn cuộn ——”

Bên dưới lại cười vang.

Từ Vãn Tinh cũng cười, vừa cười cô vừa giơ cái cúp vàng chóe lên nói: “Nhưng tôi chỉ cần nghĩ mình là học sinh Lục Trung thì đã thấy tự hào và kiêu ngạo từ đáy lòng.”

Ánh mắt mông lung đảo qua mọi người dưới đài, cô thấy sư gia với mái tóc đã điểm bạc, thấy sư thái nhìn thì nghiêm khắc nhưng luôn bảo vệ cô.



Bên cạnh là Đông ca đã cực kỳ kích động nên mặt đỏ bừng, đám Tiểu Phân Đội Ma Tương nhìn mình chằm chằm, Tân Ý và Vạn Tiểu Phúc lộ ánh mắt tha thiết……

Cuối cùng cô nhìn thấy Kiều Dã, cậu lẳng lặng đứng trong đám người, như thơ cũng như họa.



Ông trời quả là thiên vị người này, ánh nắng phía trên giống như cũng tập trung trên người cậu, giống như ánh đèn khiến cậu trở thành người nổi bật nhất trong đám đông.

Cô nhìn người đó, đáy mắt nóng bỏng, bên môi lại là một nụ cười chói mắt.

Cô nói: “Cái cúp này là của tôi, của chúng ta.”

Nó thuộc về những người đã cùng cô nhóc Từ Vãn Tinh đi tới ngày hôm nay.



Cô nói xong thì cầm cúp đi xuống, ôm lấy yêu thương và quyến luyến của mình, cũng ôm cả kỳ vọng vô hạn vào tương lai.