Ngôi Sao Rực Rỡ

Chương 42: Chương 42




Phó hiệu trưởng Hoàng lập tức nóng nảy: “Cậu học sinh này, đừng có nói linh tinh.



Rõ ràng là việc của người khác, không liên quan thì đừng nói vớ vẩn.”

Kiều Dã giơ tay hỏi, “Cô xem tay em có giống nói đùa không?”

“Cậu tùy tiện chạy vào văn phòng mở miệng đã nói là mình đánh Lý Dịch Từ.



Lời không có bằng chứng như thế làm sao người khác tin được?”

Kiều Dã thong dong đứng đó nói rõ: “Không phải cô cũng chỉ dựa vào lời của Lý Dịch Từ đã khẳng định cậu ta không ra tay với ba của Từ Vãn Tinh còn bạn ấy đích xác là người đơn phương dùng bạo lực sao?”

Mắt La Học Minh sáng lấp lánh, chỉ kém không vỗ tay mà thôi.



Ông vỗ vai Kiều Dã sau đó nghiêm túc nói: “Nói, mau tiếp tục nói!”

Sư thái: “……”

Kiều Dã cũng không nói nhiều nhưng mỗi câu đều đúng vào trọng tâm: “Người là do em đánh, chẳng liên quan gì tới Từ Vãn Tinh.



Camera ở Kim Trà Lộ có lẽ không quay được hình ảnh Lý Dịch Từ ở đó nhưng camera ngoài cổng trường Túc Đức hẳn có thể ghi lại và chứng minh Từ Vãn Tinh đến tột cùng có đánh người hay không.”

Kỳ thật đoạn đường kia có bóng cây, sao mà nhìn rõ được.

“Chuyện sai em xin nhận, xúc động đánh người là không đúng nhưng Lý Dịch Từ bị thương, em cũng thế.



Hoặc là cùng không trách hoặc cả hai đều phải nhận sai.”



Nếu muốn đuổi học thì đừng ai thoát được.

“Nếu ông không tin ——” cậu nhìn thầy Lý và nói, “Việc này cũng không giấu được cha mẹ cháu, tóm lại trường học sẽ phải báo với bọn họ.



Vết thương của cháu bị lúc nào, vì sao lại bị thương bọn họ đều rõ ràng.



Cháu không cần phải vì giúp bạn mà biến mình thành thế này.”



Văn phòng yên tĩnh đáng sợ, chẳng ai nói chuyện gì.

Thầy Lý lại gọi điện một lần, Lý Dịch Từ khàn cả giọng mà chối chuyện bản thân đánh người.



Nhưng vết thương của hắn thế nào thầy Lý biết rõ, cùng lắm là bầm tím, nhìn qua nghiêm trọng chứ thực tế chẳng sao.



Còn đứa nhỏ trước mặt lại gãy tay…… Cũng không thể có chuyện người ta tự mình đánh gãy tay mình để vu oan cho cháu ông ta được?

Hỏi mọi người ở đây xem có ai không sinh ra hoài nghi này.

Cuối cùng sư thái để hai đứa nhỏ rời đi trước, “Việc này vẫn nên để hiệu trưởng Lưu trở về lại thảo luận tìm ra một cách xử lý.”


La Học Minh thoáng an tâm, tự tin cũng mạnh hơn trước.



Nếu không phải Từ Vãn Tinh đánh người thì việc đuổi học ông có thể can thiệp để ngăn chặn.



Còn nếu muốn xử phạt Kiều Dã thì vết thương của Lý Dịch Từ lại không nghiêm trọng bằng học sinh nhà mình.



Đứa nhỏ còn gãy xương kia kìa, vậy Lý Dịch Từ sẽ phải chịu hình phạt gì?

Ông trầm giọng nói: “Hai đứa về trước đi học đi, lát nữa thầy sẽ tìm các em.”

Từ Vãn Tinh còn muốn nói cái gì đó lại bị Kiều Dã dùng ánh mắt ngăn lại: “Đừng nhiều chuyện.”

Hai người rời khỏi cái nơi thị phi này.

Mặt trời giữa trưa lạnh lẽo, trên bầu trời chen đầy những đám mây dày nặng khiến mùa đông càng thêm âm u.

Cô đứng yên lặng trên hành lang khu phòng học và hỏi, “Kiều Dã, cậu có biết hậu quả của việc này không?”

“Biết.” Cậu đáp cực kỳ bình tĩnh và thản nhiên, “Cậu cho rằng tôi giống cậu, không rõ tình thế đã lỗ mãng hành động sao?”

Cô yên lặng nhìn cậu và hỏi, “Cậu đứng ngoài nghe lén trong bao lâu thế?”

“Cậu vừa đi thì tôi đã tới.”

“Vậy hẳn cậu cũng rõ ràng bọn họ muốn một suất dự thi, không phải cậu thì chính là tôi.”

Kiều Dã cười cười, “Nói thật, nếu người bị phạt là tôi thì cùng lắm là bị tước tư cách dự thi, nhưng nếu là cậu thì không chỉ có tư cách dự thi mà còn cả tương lai phía trước.”


Thiếu niên đứng dưới bóng râm, dáng người thẳng tắp, dù một tay vẫn quấn băng vải nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới cảnh đẹp ý vui này.

Cậu như cây ngọc, nụ cười như trăng sáng lấp lánh trên mặt sóng.

Một khắc kia trong đầu cô lập tức xuất hiện một câu đã đọc được trong tập giám định và thưởng thức thơ: Ngựa trắng và ngân thương, thiếu niên dáng hiên ngang.

Mặc dù cậu không có ngựa, không cầm thương, một thân khí chất thư sinh không hề hợp với đánh đấm, chỉ đánh một chút đã gãy tay nhưng Từ Vãn Tinh vẫn cảm thấy cậu giống một vị anh hùng.



Cô nhìn cậu một cái, sau đó trên mặt đột nhiên truyền đến cảm xúc lạnh lẽo.



Cô ngẩng đầu vừa thấy mới phát hiện tuyết rơi.

Thành Đô hiếm khi có tuyết rơi, phương nam ấm áp nên vào đông không quá lạnh.



Đám học sinh ngồi gần cửa sổ cũng phát hiện một màn này, cả khu phòng học đều truyền đến tiếng xôn xao, không ít cái đầu thò ra từ cửa sổ.

Từ Vãn Tinh ngửa đầu nhìn bầu trời xám xịt và lẩm bẩm: “Tuyết rơi.”

“Ừ.



Tuyết rơi.”

“Cậu lớn lên ở phương bắc hẳn thường xuyên thấy tuyết đúng không?”


“Ừ.”

“Lúc tuyết rơi mọi người sẽ làm gì? Có đắp người tuyết và chơi ném tuyết không?”

“Ngẫu nhiên.” Cậu mỉm cười đáp, “Mỗi năm đều có nên mọi người cũng không thấy quá hiếm lạ.”

Cô duỗi tay đón được một bông tuyết nên thấp giọng nói: “Có lẽ tôi thấy ít việc lạ nên cảm thấy rất mới mẻ.”

Trong 17 năm trước đây cô đều một mình đơn thương độc mã lang bạt thiên hạ.



Khi còn nhỏ đọc không ít truyện cổ tích, các cô công chúa luôn ở trong lâu đài chờ hoàng tử tới cứu.



Bọn họ mặc váy rực rỡ, hát bài ca ngọt ngào và dựa bên cửa sổ đợi hoàng tử vượt mọi chông gai tới.


Nhưng tầm mắt cô luôn bị thứ khác hấp dẫn.



Cô muốn làm kỵ sĩ, mặc áo giáp, làm anh hùng thẳng tiến không lùi.



(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách, những trang khác đăng truyện đều là đi ăn cắp.





Mọi người muốn đọc nhiều truyện hay đề nghị ghé thăm trang web: runghophach.com!) Để Xuân Minh đi làm công chúa đi, để Mập Mạp làm kẻ đáng thương chờ được cứu rỗi đi.



Từ Vãn Tinh cô chỉ muốn cầm lấy bảo kiếm vì chính mình mở ra một con đường.

Cô ở trên một tinh cầu cô độc, muốn dùng một cái khiên pha lê bảo vệ lão Từ, che chở mọi người ở phía sau.

Hoàng tử có hoa hồng của riêng mình, cô cũng có thứ cô thật lòng yêu thương và quyến luyến.

Nhưng rồi bỗng nhiên có một ngày Kiều Dã tới.

Cậu nói sẽ làm quân sư cho cô, lại chắn trước mặt bảo vệ cô vô số lần.



Đây là chuyện hiếm lạ và cổ quái nhất trong 17 năm qua của cô.



Cậu yếu đuối mong manh như thế, hơi dùng sức đã gãy xương thì lấy cái gì mà bảo vệ cô?

Từ Vãn Tinh: “Có đáng không? Mất thanh danh học sinh ngoan, còn bị tước tư cách thi đấu.”

Kiều Dã: “Từ góc độ của người khác thì đúng là không đáng giá, cả đời anh minh bị hủy trong một khắc.”

“Vậy góc độ của cậu thì sao?”

“Góc độ của tôi ——” cậu cúi đầu cười nhìn cô, lông mi phủ mấy bông tuyết, “Dùng thanh danh tốt của mình và một suất dự thi đổi lấy một kẻ hung thần ác sát tiếp tục ngồi trước mặt bắt nạt mình ……”

Từ Vãn Tinh nhướng mày cảnh cáo.

Giây tiếp theo cậu thấp giọng cười, không chút để ý giơ tay phủi mấy hạt tuyết trên tóc cho cô, “Đúng là giá trị liên thành.”