Ngôi Sao Rực Rỡ

Chương 34: Chương 34




Lúc Kiều Dã về đến nhà thì Tôn Ánh Lam đang ở phòng khách xem phim truyền hình, trong tay đan một cái áo lông.

“Về rồi à?” Bà ta ngẩng đầu cười với cậu và vẫy tay nói, “Lại đây thử xem, dì đan xong phần cổ áo rồi, con ướm thử xem có vừa không.”

Kiều Dã đi qua cầm cái áo đan dở so lên cổ và nói: “Trời lạnh dì đừng đan áo len làm gì, cẩn thận đông lạnh tay.”

Tôn Ánh Lam cười, “Vì hạng mục này của ba con mà cả nhà chúng ta phải chuyển nhà, dì cũng nghỉ việc ở Bắc Kinh.



Hiện tại ở nhà nhàn rỗi cũng không có việc gì làm nên dì muốn đan áo len cho hai cha con, coi như giết thời gian.”

“Kỳ thật ra ngoài mua cũng được, dì không cần phí công như thế đâu.”

“Trẻ con không hiểu, thứ bán bên ngoài so với tự tay làm lấy sao mà giống nhau được?” Tôn Ánh Lam đón lấy cái áo cậu đưa và tiếp tục đan, miệng cười hỏi, “Thôi, dì nói với con cũng vô ích”, cuối cùng bà ta mới nhớ ra, “À, lần này thi thế nào?”

Nói chuyện với Tôn Ánh Lam một lát Kiều Dã mới lên phòng tắm rửa.



Hai ngày liên tiếp thi đấu nên tinh thần luôn phải tập trung cao độ, nói không mệt là giả.

Lúc tắm rửa xong thì Kiều Mộ Thành cũng đã tan làm về nhà.



Gần đây trung tâm địa chất của bọn họ có một hạng mục khai quật, là trọng điểm quốc gia nên ông ta và lão Lý luôn phải tăng ca, mỗi ngày đều không được về nhà đúng giờ.

Kiều Dã vừa lau tóc vừa đi vào phòng khách, đúng lúc nghe thấy cha mẹ nói chuyện.

“Còn không phải sao, quán bị đập tan tành.” Kiều Mộ Thành nhíu chặt mày, “Không biết là đắc tội ai, mấy quán xung quanh đều tốt, chỉ có quán của ông ta bị đập nát nhừ.”

“Không phải mọi người đều nói ông ta là người trung hậu thành thật sao? Thế nào mà lại đắc tội người ta?”

“Lúc anh và lão Lý đi qua có xuống xe giúp một chút, cũng đề nghị báo cảnh sát.



Nhưng chỗ kia là nơi cấm bày quán, nếu thực sự báo cảnh sát thì mọi người đều không xong.”

“Thế con gái ông ta đâu? Vừa rồi tiểu Dã trở về còn nói đứa nhỏ kia tới quán giúp ba mình.”

Kiều Mộ Thành lắc đầu: “Anh không nhìn thấy con bé, nhưng lúc anh và lão Lý hỗ trợ có nghe lão Từ nhắc mãi, sợ con gái gặp rắc rối.”

Hai người đang nói chuyện thì Kiều Dã mang sắc mặt khó coi đi vào phòng khách hỏi: “Ba nói quán của ai bị đập cơ?”

“Quán của nhà Từ Vãn Tinh, bạn học của con đó.” Kiều Mộ Thành ngước mắt thì phát hiện biểu tình của con mình có bất thường thế là ông ngẩn ra hỏi, “Làm sao vậy?”

Giây tiếp theo Kiều Dã ném khăn đi, tay cầm balô lập tức chạy ra ngoài.

“Con đi đâu?” Kiều Mộ Thành trợn mắt há hốc mồm.

Tôn Ánh Lam cũng sốt ruột gọi với theo: “Này, này, sao mặc có thế kia đã ra ngoài? Tóc cũng chưa khô, tiểu Dã ——”

Câu nói kế tiếp Kiều Dã không nghe được chữ nào.

Bóng đêm nồng đậm, gió đông lạnh thấu xương.

Kiều Dã cũng không ý thức được mình đang mặc mỗi một cái áo len, chân còn đi dép lê, cũng không để ý tới mái tóc còn ướt sũng.



Cậu chạy hộc tốc tới cuối hẻm, đập uỳnh uỳnh lên cánh cửa cuốn phủ đầy bụi kia.

“Từ Vãn Tinh!” Cậu gào lên.

Cửa cuốn xôn xao, tro bụi rào rạt rơi xuống.

Chung quanh có người thò đầu ra không kiên nhẫn mắng: “Này, này, tối thế này rồi có để người ta nghỉ ngơi không?”

Không có ai mở cửa, Kiều Dã lập tức quay đầu chạy đến bên cầu thang gỗ và nhanh chóng bò lên lại phát hiện cái lều ở lầu hai đóng chặt cửa, không có một tia sáng.



Từ Vãn Tinh không ở nhà.

Sắc mặt cậu khó coi đứng ở ngoài cửa, sau đó như nhớ tới cái gì đó cậu lập tức lấy di động gọi điện cho Từ Vãn Tinh.



Nhưng gọi ba lần vẫn không có người nghe máy, giọng nói tự động lạnh băng khiến người ta càng thêm nôn nóng.



Cậu cầm điện thoại đứng đó, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Kiều Dã lại theo cây thang leo xuống, bốn bậc cuối cậu cũng không bước mà nhảy xuống luôn.



Cậu cũng không để ý tới cha mẹ gọi mà chỉ ném lại một câu: “Lát nữa con về!” sau đó cậu đạp xe địa hình chạy về phía chợ đêm.

Trên đường di động của cậu vẫn vang, cha mẹ gọi điện liên tục nhưng Kiều Dã không có thời gian dừng lại nhận cuộc gọi.



Cậu chỉ đạp xe không biết mệt mỏi đến chợ đêm.



Nhưng Từ Vãn Tinh cũng không có ở đó.

Cậu dừng trước cửa quán trà Thịnh Vượng trong truyền thuyết, đồ đạc hỗn độn đầy đất đã được dọn một nửa, Từ Nghĩa Sinh cũng không còn ở đó, càng miễn bàn tới Từ Vãn Tinh.

Cậu túm lấy người đang quét tước vệ sinh mà hỏi: “Chủ sạp này đâu?”

Người nọ là người phục vụ của quán trà Thịnh Vượng nên lập tức trả lời: “Đi bệnh viện rồi, cậu là ai?”

“Vậy Từ Vãn Tinh đâu?” Cậu gần như khàn giọng hỏi câu này.

“Không biết, vẻ mặt con bé lúc chạy đi đằng đằng sát khí, nhất định nó biết do ai làm nên muốn đi tính sổ.” Người này cũng đã quen Từ Vãn Tinh nhiều năm, cũng hiểu tính cách của cô rất rõ.



Nếu đổi thành đứa con gái khác thì lúc này người lớn sẽ lo lắng cho an toàn của cô.



Nhưng bởi vì đây là Từ Vãn Tinh nên mọi người đều theo phản xạ có điều kiện mà bỏ qua chuyện cô có gặp rắc rối hay không hoặc có ai bị lỗ nặng hay không.

Kiều Dã lại chỉ cảm thấy bất an trong lòng mình gần như ứng nghiệm rồi.

Cậu đứng ngây người tại chỗ một lát mới lấy ra di động, xem nhẹ cuộc gọi của bố mẹ mình mà tiếp tục gọi cho Từ Vãn Tinh.

Lúc cậu gần như từ bỏ mà gác máy thì bỗng nghe thấy tiếng tút tút biến mất, thay vào đó là trầm mặc.

Một lát sau Từ Vãn Tinh lên tiếng: “Kiều Dã.”

Giọng cô căng thẳng, khàn khàn, hoàn toàn không còn nhẹ nhàng sung sướng như ngày xưa.



Kiều Dã gần như không chờ nổi mà ngắt lời cô hỏi: “Cậu đang ở đâu?”

Từ Vãn Tinh trầm mặc không đáp.

“Cậu đi tìm họ Lý kia sao?” Cậu tạm dừng trong chốc lát cuối cùng vẫn không nghe thấy cô trả lời.



Cậu sợ đối phương ngắt cuộc gọi nên vội dùng giọng lạnh lùng nói, “Từ Vãn Tinh, mặc kệ hiện tại cậu muốn làm gì, đừng có xúc động!”

Đầu kia truyền tới tiếng xe cẩu, cậu cũng nghe thấy tài xế ấn còi, tiếng xe buýt báo tên trạm.



Đó là tuyến đường từ hẻm Thanh Hoa tới trung tâm thành phố.



“Từ Vãn Tinh, cậu quên tôi đã nói gì rồi ư?” Cậu nắm chặt di động nói, “Cậu có sức, tôi có đầu óc, tôi nói sẽ làm quân sư hiến kế cho cậu ——”

“Chuyện khác đều có thể bỏ qua, riêng chuyện này không được.” Rốt cuộc Từ Vãn Tinh cũng mở miệng gằn từng chữ một, “Chửi bới, dùng thành tích chèn ép, hoặc nó mắng tôi là chó, nói xấu tôi với toàn thế giới thì tôi cũng nhịn được.



Nhưng nó động đến ba tôi.”

“Từ Vãn Tinh ——”

“Tôi luôn giữ chữ tín, chuyện đã đồng ý tôi sẽ làm được.



Nhưng lần này tôi không thể, Kiều Dã.”

“Còn có cách khác để giải quyết ——”

“Không có.” Từ Vãn Tinh nói, “Báo công an, báo người lớn, báo trường học, kể cả nó bị đuổi học thì cũng chả có ý nghĩa gì với tôi.



Nó dám động tới ba tôi thì tôi con mẹ nó không cho nó lành lặn mà về.



Nếu không làm được thì tôi không phải Từ Vãn Tinh.”

Tim Kiều Dã như ngừng đập, “Từ Vãn Tinh!”

Nhưng giây tiếp theo cuộc trò chuyện kết thúc.



Cậu nhanh chóng gọi lại nhưng đầu kia không hề trả lời.

Cô sẽ đi đâu?

Kiều Dã cầm di động đứng tại chỗ một lúc lâu, giây tiếp theo cậu nhớ tới tên trạm xe buýt nghe được trong điện thoại.

…… Đó là con đường nhất định phải đi để tới Túc Đức!

Cậu khóa xe lại ném trước tiệm mạt chược sau đó vọt ra ngoài gọi xe taxi.

“Bác tài, cho tới trường trung học Túc Đức!”


Một người ngồi xe buýt, một người ngồi xe taxi, thời gian hơn kém cuối cùng cũng rút ngắn lại, không còn cách quá nhiều.



Kiều Dã xuống xe trước cổng Túc Đức, cậu ngước mắt đã thấy cửa tiệm nét cách đó không xa náo loạn lên.

Mấy tên thanh niên tuổi chừng 27-28, tóc nhuộm xanh vàng, mặc đồng phục của tiệm net đang không kiên nhẫn túm hai thiếu niên bất lương ra và ném mạnh ra ngoài ——

“Muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh, đừng con mẹ nó gây chuyện trong tiệm của bọn tao, đập hỏng đồ thì bọn mày phải đền đó.”

Lý Dịch Từ thất tha thất thểu ngã ở phía trước vài bước, vừa quay đầu định chạy đã bị Từ Vãn Tinh kéo lấy cánh tay túm lại thế là hắn lại ngã sấp mặt lên lề đường.

Lý Dịch Từ thét to: “Cứu mạng, giết người rồi!”

Từ Vãn Tinh không nói một lời, sắc mặt cô lạnh lùng xưa nay chưa từng có, chân nhấc lên định giẫm lên cổ tay tên kia.

Người qua đường đều sợ ngây người, sôi nổi dừng bức, người đứng gần theo bản năng muốn chạy trốn, sợ liên lụy tới bản thân.

Một chân kia của cô khó khăn lắm mới chạm được vào Lý Dịch Từ nhưng ngay lập tức đã có người ở phía sau kéo mạnh cả người cô lại.





Một chân kia cuối cùng vẫn không đạp xuống được.

Từ Vãn Tinh không hề phòng bị, vừa bị kéo là trọng tâm của cô đã mất cân bằng, cả người nhào về phía sau.

Cô tưởng đồng bọn của Lý Dịch Từ tới giúp nên theo bản năng lấy lại thăng bằng, nhưng người nọ dùng sức quá mạnh, cô căn bản không kịp hoàn hồn.

Ngoài dự đoán là cô cũng không ngã, ngược lại có người đỡ lấy cô, kéo vào lòng mình.

Cô đột nhiên hoàn hồn quay đầu nhìn lại, “…… Kiều Dã?”

Thời gian hấp tấp, cô chỉ kịp thoáng nhìn qua mái tóc hỗn độn của cậu và áo len mỏng manh trên người.

Lý Dịch Từ ở bên kia đã nhanh chóng bò dậy, vừa kêu cứu mạng vừa chạy tới cổng trường.



Từ Vãn Tinh thấy thế thì vùng ra, bước dài tới túm lấy cổ áo tên kia, gần như nhấc bổng cái kẻ cao hơn mình nửa cái đầu lên, “Mày chạy à, mày còn dám chạy!”

Lý Dịch Từ lại xiêu xiêu vẹo vẹo bị ném trên mặt đất.

Kiều Dã lạnh giọng quát: “Từ Vãn Tinh ——”

Cậu lại giữ lấy cánh tay cô.

Từ Vãn Tinh gần như đồng thời quay đầu lại dùng giọng nói sắc bén xưa nay chưa từng có mà thét lên: “Kiều Dã, cậu đừng có cản tôi, còn cản nữa tôi đánh cậu luôn!”

Cô ấn chặt kẻ kia trên mặt đất, còn Kiều Dã thì vẫn túm chặt lấy tay cô.

“Không ăn miếng trả miếng đánh tên khốn này một trận thì tôi con mẹ nó uổng công làm con lão Từ mười mấy năm! Là bạn tôi thì đừng có cản, nếu không hiện tại hai chúng ta lập tức tuyệt giao! Đời này không bao giờ qua lại nữa!”

Tiệm net vốn ở ngay con đường cạnh trường, cách cửa chính của Túc Đức cũng không xa, hơn nữa Lý Dịch Từ vừa thét lên khiến bảo vệ của trường cũng để ý.



Hai người mặc đồng phục bắt đầu chạy chậm tới bên này, miệng quát: “Này, này, bên kia làm gì đó?”

Lý Dịch Từ mặc đồng phục của Túc Đức, màu xanh trắng rất nổi bật nên vừa nhìn đã nhận ra.



Học sinh của trường mình nảy sinh xung đột ngay ở cổng trường nên mấy bảo vệ kia lập tức khẩn trương, muốn tới nơi xem thế nào.

Từ Vãn Tinh nghiến răng nghiến lợi muốn rút tay về nhưng Kiều Dã lại sống chết không chịu buông.



Cô không biết hóa ra cậu có sức lực lớn như vậy, bề ngoài nhìn cậu văn nhã lịch sự, yếu đuối mong manh, kết quả là cô dùng sức bú sữa cũng không thoát ra được.

“Kiều Dã, con mẹ nó ——”

Lời còn chưa dứt cô đã bị cậu kéo về phía sau nghiêng ngả lảo đảo lui vài bước.



Đang muốn chửi ầm lên cô lại phát hiện Kiều Dã cong eo xách cổ áo Lý Dịch Từ lên.

“Hắn đánh ba cậu chỗ nào?” Kiều Dã gằn từng chữ một.

Từ Vãn Tinh cũng sửng sốt, “Tay và chân ——”

Giây tiếp theo cô thấy Kiều Dã kéo cánh tay Lý Dịch Từ sau đó đá cho tên kia một cước.



(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách, những trang khác đăng truyện đều là đi ăn cắp.



Mọi người muốn đọc nhiều truyện hay đề nghị ghé thăm trang web: runghophach.com!)

Lý Dịch Từ hét lên một tiếng rồi ôm chân lăn lộn trên mặt đất.


Lề đường có người bày quán bán đồ chơi, cách bọn họ chừng hai ba bước, chẳng qua chủ quán đã sớm chạy khỏi nơi đó để tránh vạ lây.

Kiều Dã nhặt một cây “Kim Cô Bổng” từ quầy hàng vỉa hè sau đó nhắm vào cánh tay Lý Dịch Từ mà đập một gậy.

Lại một tiếng hét thảm vang lên, lúc này bảo vệ đã tới gần.



Người đi đầu móc gậy ra quát: “Bọn mày làm gì?! Mau dừng tay lại!”

“Đi!” Kiều Dã bỗng dưng buông tay, Kim Cô Bổng rơi xuống phát ra tiếng trầm đục và rơi trên mặt đất.





Cũng trong nháy mắt ấy cậu dùng một tay khác kéo Từ Vãn Tinh chạy luôn.

Bên tai là gió gào thét, lòng bàn tay là mồ hôi nóng bỏng.



Từ Vãn Tinh há miệng không biết nói gì, cứ thế để cậu kéo đi một đường, cuối cùng ngừng ở một chỗ rẽ, rúc trong bóng tối.

Vừa rẽ một cái thì thế giới đã hoàn toàn thay đổi, cảnh tượng khác hẳn đường phố hoa lệ vừa rồi.



Nơi này có con đường với hang cây, hai bên không hề có cửa hàng.



Trong trời đông giá rét cỏ cây điêu tàn, vạn vật u ám nên cây cối cùng chỉ còn cành lá trơ trụi.

Vô số cành khô lẻ loi chọc lên bầu trời, không có một mảnh lá, đèn đường xuyên qua đó tạo ra cảm giác ma mị như trong phim kinh dị phương tây.

Kiều Dã ngừng lại, quay đầu nhìn vào đôi mắt Từ Vãn Tinh.



Cô vẫn mờ mịt đứng ở đó nhìn cậu, trong đáy mắt là kinh hoàng.

“Cậu làm gì?” Cô không thể tin được mà rút tay về, tim đập như sấm, đầu óc như bị sét đánh.



Phẫn nộ ban đầu bị khiếp sợ thay thế, thù hận che lấp lý trí của cô nãy giờ cũng như bị đông lại.

“Không phải cậu muốn báo thù sao? Không phải cậu muốn ăn miếng trả miếng sao?” Giọng Kiều Dã cũng khàn khàn, mang theo thở dốc.

“Đầu cậu bị úng nước hả?” Từ Vãn Tinh há miệng gào, “Cậu, cậu —— cậu mẹ nó không cho tôi ra tay nhưng lại tự mình đánh lung tung là sao?”

Đầu óc cô đã không nghe sai bảo nữa, tim đập như sấm, tay vẫn run run.



Phẫn nộ không còn, lý trí cũng chưa về, lúc này cô chỉ có mê mang và khiếp sợ.



Quả thực cô không biết Kiều Dã đang làm gì, sau khi phá vỡ kế hoạch của cô thì cậu lại đột nhiên ra tay.

Con mẹ nó bệnh tâm thần sao?!

Nhưng giấy tiếp theo cô lại nghe một người chưa từng chửi bậy buột miệng nói: “Mình, con mẹ nó cũng cảm thấy đầu bị úng nước.”

Giọng cậu lạnh băng, trong ẩn nhẫn mang theo tức giận.



Ánh mắt Kiều Dã sắc bén như một thanh đao: “Từ Vãn Tinh, cậu có còn nhớ mình là người bị ghi học bạ không? Nếu không nhớ rõ thì để mình nhắc nhở cậu, chính cậu nói nếu lại đánh nhau thì hiệu trưởng sẽ đuổi học cậu, lúc ấy không ai cứu được nữa đâu!”

Từng câu từng chữ kia mang theo nóng giận của thiếu niên, lại giống như gió thổi qua góc đường, trong phút chốc thổi tắt ngọn lửa trong lòng cô.

Ánh lửa vốn ngập trời nay bỗng bị dập tắt, giống như bị hất một gáo nước lạnh.



Từ Vãn Tinh ngơ ngẩn nhìn cậu, chỉ thấy cả người cậu lạnh lẽo, làm như hận không thể bóp cổ cô.



Tốt nhất là có thể răng rắc bóp chết cô cho rồi.

Cũng đến thời khắc này cô mới nhìn thấy tóc cậu còn chưa khô, một đường chạy tới đây nên tóc rối tung lên.



Thiếu niên xưa nay sạch sẽ ngăn nắp giờ phút này mặc một cái áo len mỏng, chân còn đi đôi dép lê bằng bông……

Nhưng biểu tình trên mặt cậu lại không chút ăn nhập với một thân trang bị này.

Bóng đêm nồng đậm, bóng cây lay động.

Kiều Dã cúi đầu nhìn cô nói, “Cậu không thể ra tay thì để mình tới giúp.”