Chuyến công tác lần này của Tuyên Quân khá dài, Dụ Thu làm việc ngày qua ngày, dần dần cậu cũng tìm ra được phương pháp tối ưu, cuối cùng không còn bị ông chủ mắng nữa.
Tuyên Quân đồng ý lời mời kết bạn trên Wechat rất nhanh, xong xuôi thì gửi rất nhiều tin nhắn qua, hắn thích nhất là gửi tin nhắn thoại, giọng nói lại vô cùng êm tai, có lẽ đây cũng là một loại hưởng thụ.
“Thu ca, em gửi nhiều như vậy mà bây giờ anh mới trả lời em.”
“Anh không hay vào Wechat nên không nhìn thấy.”
Dụ Thu không biết phải đối mặt với Tuyên Quân thế nào, tuy cậu đã lâu không dùng Weibo nhưng vẫn biết người cuối cùng trong danh sách theo dõi chính là người được follow đầu tiên. Weibo của Tuyên Quân được đăng ký vào năm năm trước, vừa khéo chính là thời kỳ đỉnh cao trong sự nghiệp viết lách của cậu.
Ngày đó Dụ Thu ma xui quỷ khiến mà bấm vào trang Weibo của mình, không ngoài dự đoán nhìn thấy lượng theo dõi giảm đi đáng kể. Fans tụt hơn một vạn (10.000), đứng đầu vẫn là bài đăng kia.
“Tôi không đạo văn.”
Bình luận bên dưới lại tăng thêm mấy vạn kể từ lúc cậu xóa Weibp. Dụ Thu không dám bấm vào xem, ứng dụng mới tải xuống chưa đầy ba tiếng lại bị gỡ bỏ.
Tan ca, hôm nay Dụ Thu có hơi đau đầu, cơm cũng chẳng buồn ăn, cộng thêm việc phải đứng nguyên một ngày trời, cả người mệt rã rời. Chung Dục lo lắng nhìn sắc mặt cậu, ân cần hỏi cậu có muốn tới bệnh viện khám không.
Dụ Thu nghĩ đến chiếc ví tiền của bản thân một chút, vẫn đáp thôi khỏi, ngủ một giấc sẽ ổn thôi.
Sau khi về đến nhà, Dụ Thu đi thẳng vào phòng ngủ ngã nhoài lên giường, cơn buồn ngủ ập đến, trong lúc mơ mơ màng màng, cậu dường như nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo vang, giãy dụa một hồi lâu mới mở mắt ra được, Dụ Thu vươn tay nhấn bắt máy.
“A lô….”
Vừa dứt lời, cậu mới nhận ra giọng của mình khản đặc.
“Thu ca,” Tuyên Quân nghe giọng Dụ Thu, vội hỏi: “Sao giọng anh khàn quá vậy, anh bị cảm đấy à?”
“Không có, chỉ hơi đau đầu thôi, ngủ một giấc là ổn.” Dụ Thu nhắm mắt lại, sau khi nhấn mở loa ngoài thì ném điện thoại qua một bên: “Anh không sao….”
“Trong nhà có thuốc không?” Tuyên Quân nói, “Đi uống thuốc nào, ngoan.”
“Không uống đâu.” Dụ Thu xoay người, vùi đầu vào gối.
“Uống thuốc, không uống không được.” Tuyên Quân hít sâu một hơi, “Anh đi đun nước nóng, trong nhà có Bản Lam Căn không? Uống thêm Amoxicillin rồi lấy nhiệt kế đo nữa”.
Dụ Thu miễn cưỡng đứng dậy, đầu óc cứ xoay mòng mòng khiến cậu khó chịu cực kì, suýt chút nữa đã đụng ngã ghế dựa, Tuyên Quân nghe thấy tiếng động thì hoảng sợ: “Anh có chuyện gì vậy?”
“Không sao, anh va phải đồ,” Dụ Thu vô thức nói, “Đau quá.”
Cậu nhét điện thoại vào túi quần, lấy Amoxicillin rồi uống hai viên với nước lạnh. Về phần Bản Lam Căn, Dụ Thu quả thực là tìm không ra, cậu chậm chạp bước về phòng ngủ, lập tức nằm sấp xuống.
Dụ Thu chợt nhớ tới điện thoại, duỗi tay móc nó ra khỏi túi.
Tuyên Quân: “Anh uống thuốc chưa?”
“Uống rồi…”
“Anh ngủ một giấc đi, cuối tuần sau em về.” Tuyên Quân nói, Dụ Thu không nghe rõ, chỉ thuận miệng đáp qua loa vài tiếng.
Tuyên Quân vừa định nói thêm gì đó, chợt nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến hít thở dài. Dụ Thu quên cúp máy, hô hấp của cậu cách hắn thật gần, tưởng chừng như nằm trong tầm tay.
Dụ Thu “hừ hừ” vài tiếng, hình như ngủ không được thoải mái lắm, cổ họng phát ra tiếng nức nở giống mèo con. Dường như “bé mèo” vừa trở mình, tiếng hít thở dần xa.
Ở đầu dây bên kia, Tuyên Quân đang cầm điện thoại, người đại diện bên cạnh hắn bỗng hét to: “Này, Tuyên Quân, mau đi thôi, tiết mục tiếp theo bắt đầu rồi đấy.”
“Em biết rồi, tới ngay đây!”
Tuyên Quân nhanh chóng hôn “chụt” một cái lên màn hình điện thoại, nhẹ giọng nói câu “Ngủ ngon”. Hắn chẳng nỡ tắt máy, chiếc điện thoại nằm trên bàn trang điểm vẫn cứ mở như vậy.