Cuối cùng, Dụ Thu vẫn khuất phục.
Cậu làm thu ngân cho một tiệm cà phê ở tầng dưới tiểu khu, trong quán cũng không có nhiều nhân viên lắm.
Ngày đầu tiên tan làm, Dụ Thu đã bị mắng một trận xối xả.
"Cậu có biết thu ngân không thế, cậu bày cái gương mặt này ra cho ai xem đấy hả!" Giọng ông chủ rất lớn, nhóm đồng nghiệp còn chưa ra về đều quay sang hóng hớt, Dụ Thu không dám ngẩng đầu, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên.
"Tôi đã nói với cậu chưa hả, lúc tính tiền phải cười lên, cười lên!" Ông chủ thét lớn: "Nói một câu hoan nghênh quý khách lần sau lại đến! Cậu mẹ nó cứng đứng trơ trơ ra, chỉ nhích tay một chút, làm cái mẹ gì đấy, bộ muốn làm người mẫu chắc?"
Tai Dụ Thu đỏ chót.
"Nhắm làm được thì làm, không được thì cút sớm đi."
Vậy tôi sẽ đi.
Tôi không làm nữa.
Dụ Thu im lặng một hồi, cuối cùng cùng vẫn đáp: "Vâng, tôi sẽ cố gắng làm thật tốt."
Dụ Thu đột nhiên ý thức được, bao lâu nay cậu vẫn tự coi mình là người của công chúng, đến nỗi phải khom lưng cúi mình một chút, cậu cũng cảm thấy thực đau đớn.
Chỉ cần vượt qua rồi, thì sẽ không thấy đau đến vậy nữa.
Thời điểm tan ca, một người thanh niên đột nhiên đi tới, "Muốn về chung không?"
Thanh niên kia tên Chung Dục, cũng là nhân viên trong quán cà phê này, chẳng qua đối phương không giống cậu, cậu ta học đại học ở gần đây, chỉ làm việc bán thời gian, con người khá đơn thuần.
Chung Dục mua một thùng Coca ở cửa hàng tiện lợi gần đó, tiện thể đưa cho Dụ một lon, Dụ Thu không từ chối, nói câu cảm ơn rồi bật nắp ra.
Cậu rất ít uống nước có ga, cũng rất ít ăn thực phẩm rác, ngoại trừ hút thuốc lá, gần như là không có thói quen xấu gì cả.
Chung Dục nói: "Chuyện hôm nay anh không cần phải để trong lòng, ông chủ thấy anh lần đầu làm việc không có kinh nghiệm nên mới sốt ruột như vậy, thực chất con người ổng rất tốt."
"Tôi biết rồi." Dụ Thu khẽ đáp.
"Ngày mai chúng ta có thể đổi công việc cho nhau, nếu anh đứng mệt rồi có thể bưng bê cà phê thay tôi." Chung Dục nói, "Lén nói cho anh biết, ông chủ rất quan tâm đến tôi lắm, vì tôi đã làm thêm ở đây mấy lần rồi."
"Cảm ơn." Dụ Thu mỉm cười.
"Chẳng qua, có một câu ông ấy nói cũng không sai." Chung Dục uống một ngụm Coca, không nhịn được mà ợ một tiếng.
Dụ Thu bỗng nhiên nhớ lại thời niên thiếu của mình, nhà hàng xóm bên cạnh có một đứa nhỏ, ăn uống rất dễ bị nghẹn, rồi nấc cụt không ngừng, gấp đến độ mặt mũi đỏ bừng, vô cùng đáng yêu.
Mắt cậu cong cong, giọng điệu cũng trở nên mềm mại, "Không nói sai câu nào?"
"Anh đứng ở đó giống người mẫu lắm luôn," Chung Dục giơ ngón cái, "Tôi cảm thấy anh rất đẹp trai, cứ như người mẫu trên bìa tiểu thuyết ngôn tình ấy."
"À..." Dụ Thu nhất thời không biết nên trả lời thế nào mới tốt, "Cậu cũng rất đáng yêu."
Chung Dục cười hi hi, lộ ra một chiếc răng khểnh.
Chung Dục không cùng đường với cậu, lúc đi tới ngã ba, Chung Dục hỏi cậu có muốn đi ăn cùng nhau không, Dụ Thu nhớ đến số tiền ít ỏi của mình, khẽ lắc đầu từ chối, còn không quên chúc đối phương ngủ ngon.
Giữa tháng Mười, thời tiết se se lạnh, trời cũng rất mau tối.
Trên hành lang tối đen như mực, Dụ Thu khẽ ho một tiếng, bóng đèn lập tức sáng bừng lên. Đứng trong thang máy, cậu có chút do dự.
Lên tầng 9, hay là..... tầng 8 nhỉ?
Cậu đã đồng ý với Tuyên Quân tối nay sẽ đến nhà hắn ăn cơm rồi, nhưng hình như đó cũng chỉ là lời mời khách sáo mà thôi, lỡ như người ta nói đùa, mà bản thân lại xem là thật, vậy thì mất mặt lắm.
Thế nhưng ——
Phím số 8 đã sáng lên.
"Hay là cứ tới...."
Cửa thang máy mở ra, Dụ Thu gõ gõ cửa, trên hành lang trống trải chỉ còn sót lại tiếng hít thở của cậu. Cửa nhà đột nhiên mở ra, Dụ Thu sững sờ nhìn quần áo trên người Tuyên Quân.
Đối phương mặc một chiếc quần lót tứ giác màu đen, áo phông cộc tay màu trắng, để lộ ra đôi chân thon dài, mái tóc ẩm ướt, xem ra là mới tắm xong, hắn nở nụ cười: "Anh đến rồi."
Dụ Thu không biết nên nhìn đi đâu, có chút lúng túng dời tầm mắt: "Em mới tắm xong à?"
"Đúng thế." Tuyên Quân xoa xoa tóc, "Anh vào đi, nhà em bừa bộn quá."
Dụ Thu đi vào trong, mới phát hiện Tuyên Quân thật sự chẳng khiêm tốn tý nào, trong nhà đúng là rất bừa bộn.
Tuyên Quân đột nhiên lao vào phòng khách, nhanh chóng cầm lấy đồ vật trên sô pha, hình như là một cuốn sách, Dụ Thu không thấy rõ lắm. Tuyên Quân vừa thu dọn áo khoác trên ghế, vừa có chút phiền muộn nói: "Em quên chưa thu dọn, anh đừng cười chê nhé."
"Không sao." Dụ Thu nói, " Thế này cũng rất bình dị, gần gũi mà."
"Thu ca, sáng nay anh không có nhà à?" Tuyên Quân dọn dẹp xong, dẫm lên đôi tông, ngồi xuống ghế sô pha, "Sáng nay em tới tìm anh, nhưng anh không có nhà."
"Ừ.... Anh mới tìm được một công việc." Dụ Thu cụp mắt xuống, làn mi khẽ run, "Nếu không thì hết tiền tiêu mất —— Hôm nay đến tìm anh làm gì thế?"
"Em đọc xong quyển sách kia rồi, đi trả sách cho Thu ca." Giọng Tuyên Quân rất hay, nghe được ba chữ "quyển sách kia", Dụ Thu mới nhớ đến cuốn 《Thành Vô Biên》của mình.
"Em cảm thấy," Tuyên Quân dừng một chút, trái tim Dụ Thu đập thật nhanh, cậu mở to mắt, chăm chú nhìn Tuyên Quân, nghe hắn nói: "Đây là quyển sách hay nhất nhất nhất nhất mà em từng đọc!"
Dụ Thu khẽ cười.
"Anh đừng cười nữa, em nói thật đó." Tuyên Quân nói, "Thật sự rất hay, anh chưa xuất bản sao?"
Nét cười trên mặt Dụ Thu dần nhạt đi, cậu đáp: "...Nếu có cơ hội sẽ xuất bản."
"Thực ra ngoài việc trả sách." Tuyên Quân nói, "Vẫn còn một mục đích khác."
Dụ Thu: "Gì cơ?"
Tuyên Quân: "Muốn nghe Thu ca đàn cho em nghe."
"....."
"Nếu buổi tối không thể đánh, vậy thì ban ngày đánh cũng được." Tuyên Quân nhìn thẳng vào mắt cậu, "Tóm lại là em muốn nghe."
Giọng điệu này giống như một cậu bé đang làm nũng vậy.
Dụ Thu cũng giống như dỗ con nít mà đáp, "Được, vậy để thứ bảy đi, thứ bảy anh có thời gian."
"Được!" Tuyên Quân chống cằm, "Thực ra.... Em đang lừa anh đó."
"Em đi tìm anh, không phải để trả sách, cũng không phải để nghe anh đánh đàn."
Dụ Thu nhìn thẳng vào mắt hắn, cùng mái tóc vẫn còn ẩm ướt kia.
Cậu khẽ hỏi: "Vậy thì vì cái gì?"
—— "Muốn gặp anh."