Ngôi Sao Một Inch

Chương 20: Chương 20




Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, Tống Châm cầm điện thoại nhìn, thấy được tin nhắn của Quan Vô Kiều, Quan Vô Kiều nói: Ngày hôm qua có hơi bận.

Tống Châm nheo mắt, gửi cho hắn một cái sticker, đợi một lát, đầu bên kia không trả lời, Tống Châm nhìn thời gian, đã hơn 9 giờ, cậu nghĩ thầm Quan Vô Kiều chắc đã dậy rồi đúng không!

Cậu gọi điện cho Quan Vô Kiều, không ngờ lại bị Quan Vô Kiều nhấn tắt.

Quan Vô Kiều gửi tin nhắn cho cậu: Đang ở bên ngoài, không tiện nói chuyện lắm, đợi lát nữa chơi với cậu.

Tống Châm bĩu môi, vừa xuống lầu vừa gõ chữ: Cậu đang làm gì đó!

Quan Vô Kiều lại không có động tĩnh, Tống Châm tức giận uống một hơi hết nửa ly sữa bò.

Tống Sùng Châu không ở nhà, Lâm Ảnh nghe tiếng xuống lầu, chỉ thấy Tống Châm đứng bên cạnh tủ lạnh, giơ sữa bò nói: "Dì."



Lâm Ảnh cười tủm tỉm hỏi: "Ngủ không ngon hả?"

Tống Châm lắc đầu, Lâm Ảnh nấu cho cậu một bát hoành thánh nhỏ, Tống Châm chậm chạp ăn, Lâm Ảnh nói: "Ba con nói buổi chiều chúng ta có thể đi rồi, ăn cơm xong con sắp xếp hành lý đi."

Tống Châm đột nhiên cảm thấy cũng không chờ mong lắm, đơn giản chỉ là đi ngắm cảnh ăn uống, câu cá ngâm suối nước nóng, sau đó người lớn chơi mạt chược cậu thì chơi điện thoại hoặc xem phim, buổi tối cùng nhau ngắm nướng BBQ đút máu cho muỗi.

Căn bản không có gì thú vị!

Tống Châm rầu rĩ dọn hành lý, xong nằm trên sô pha quấy rầy Quan Vô Kiều, Quan Vô Kiều thỉnh thoảng trả lời cậu một câu, nhưng tổng cộng cũng chưa đến năm câu, Tống Châm cũng cảm thấy không thú vị, giống như mình đang phụ thuộc vào Quan Vô Kiều vậy, Tống Châm không ngừng nhắc nhở mình, cậu chỉ là đang thấy nhàm chán mới quấy rầy Quan Vô Kiều, lúc trước cậu tự chơi một mình cũng rất thú vị.

Lên xe xuất phát, Tống Châm vẫn rầu rĩ không vui, Lâm Ảnh ngồi trên ghế phụ nói chuyện phiếm với Tống Sùng Châu, Tống Châm ở phía sau nghe, cảm thấy rất hâm mộ, bởi vì Lâm Ảnh và Tống Sùng Châu rất có tiếng nói chung, Tống Sùng Châu sẽ không biểu đạt tình cảm với con trai, nhưng ở chung với Lâm Ảnh lại tự nhiên thẳng thắn hơn nhiều.

Bọn họ thật sự rất thích nhau.

Tống Châm cúi đầu lướt điện thoại, không thể không thừa nhận, lúc trước chơi một mình căn bản không thú vị chút nào.

Đến sơn trang nghỉ dưỡng Tống Châm bị kéo đi chào hỏi ông chủ, ông chủ khen cậu đẹp trai, nhìn rất hiểu chuyện, Tống Sùng Châu lắc đầu, dường như có chút sầu lo, "Thành tích bết bát lắm."

Tống Châm nghĩ thầm, con mới không bết bát, dạo gần đây con học được thêm nhiều thứ lắm.

Quan Vô Kiều nói kỳ thi lần này của con chắc chắn làm rất tốt.



Hành trình không khác với Tống Châm nghĩ, nói nhàm chán thì không đến mức nhàm chán, nhưng thật sự không có gì đặc biệt, phong cảnh ở đây rất đẹp, Tống Châm một mình ngắm phong cảnh hồi lâu, đút no muỗi, chụp mấy tấm ảnh muốn gửi cho Quan Vô Kiều, nhưng nghĩ đến sự lạnh lùng của Quan Vô Kiều thì lại vứt điện thoại sang một bên.

Buổi tối Tống Châm được dẫn tới một trạng trại gần đấy để gần gũi với thiên nhiên, thấy được rất nhiều gà vịt ngỗng, còn chơi với lũ mèo trong trang trại một hồi, tâm trạng tốt hơn nhiều, nhưng đến giờ ngủ, tâm trạng vất vả kéo lên lại chậm rãi đi xuống.

Lăn qua lộn lại trên giường mấy cái, Tống Châm bò dậy kéo màn ra, nhìn cảnh sắc bên ngoài, cậu lại lấy điện thoại, nghĩ một lúc dứt khoát gọi điện cho Quan Vô Kiều.

Quan Vô Kiều nghe máy.

"Alô?" Quan Vô Kiều dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy?"

Tống Châm nghẹn hồi lâu, mới nói: "Quan Vô Kiều, hôm nay tớ bị vịt mổ một cái."

Quan Vô Kiều bật cười, "Có đau lắm không?"

Tống Châm nói: "Đương nhiên là đau rồi."

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cành cạch, như đang chơi với bật lửa, "Vậy lần sau cậu cách xa vịt một chút."

Tống Châm cúi đầu nhìn vệt đỏ nhỏ xíu trên đùi, bĩu môi, "Cậu rốt cuộc bận cái gì đó, có muốn chơi game không."

"Giúp ba tớ xử lý chút việc, chờ về lại trường học tôi chơi với cậu."

Tống Châm cảm thấy rất thất vọng, "Cậu lúc sáng nói sẽ chơi với tớ mà."

"Tôi sai rồi." Quan Vô Kiều nói: "Cậu lên giường nằm đi, tôi nói chuyện với cậu."

Tống Châm cảm thấy hắn lật lọng, không muốn để ý đến hắn cũng không nói chuyện với hắn nữa, nhưng lại không muốn cúp điện thoại, đành phải nghe lời lên giường nằm, ôm chăn nói: "Tớ với cậu thì có gì mà nói."

"Ừm, vậy cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?"

Tống Châm nghẹn lời, "Tớ cúp đây, tạm biệt."

Cậu cúp điện thoại, ôm chăn xoay người, có chút mê mang nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lướt đến voice chat mà Quan Vô Kiều gửi cho mình trước đây, Quan Vô Kiều nói: Tống Châm, đừng ngủ, mua trái cây cho cậu này, lại đây ăn.

Tống Châm nhìn ánh trăng, lại không kìm lòng được nghe thêm lần nữa.